ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 156

Nàng nhíu lại ánh mắt một chút, khóe môi xé ra nụ cười lạnh băng, và

cũng trong trẻo như ánh sáng ngọc.

Mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực cứng lại, chưa từng thấy một người

nào như nàng, lại không có một tia sợ hãi như vậy, ngay cả một đại nam
nhân, giờ phút này cũng bị doạ sợ đến đi đứng không nỗi, nửa bước cũng
khó mà nhấc chân, trước đây bọn họ có chứng kiến nhiều lần, những kẻ đó
phải cần người khác đẩy vào lòng sắt, rất ít người tự mình bước vào bên
trong.

Nha đầu này tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại giống như một thanh bảo kiếm

được cất dấu, trong nháy mắt quanh thân tràn ngập đủ loại màu sắc, ai cũng
dời không ra được tầm mắt. . . . . .

Trong bóng tối không biết có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào

trong sảnh.

Trùng hợp lại có một căn phòng, bên trong bị ánh đèn nhu hòa bao phủ

mọi thứ, bên trên một đỉnh đồng tinh xảo, huân hương bay ra, quấn quanh
lượn lờ, trong không khí này có thể nghe thấy tiếng hô hấp.

Có một người đang nằm nghiêng ở trên giường êm trong phòng, tiếng

hô, tiếng ầm ỹ đinh tai nhức óc phía ngoài, dường như hoàn toàn không có
liên quan đến hắn, hắn vẫn có thể ngủ rất an ổn và kiên định, hàng lông mài
như kiếm, sống mũi rất cao, đôi mắt hẹp dài đang nhắm nghiền, đôi lông mi
uốn cong lên vừa dài vừa dày, tinh tế nhẹ nhàng như hai cây quạt nhỏ, đôi
môi giống như đoá hoa mai đang nở rộ, lộ ra mùi thơm sâu kín, lộ ra hơi
thở tinh khiết sạch sẻ, thật giống như một đứa trẻ đang bình thản yên lặng
ngủ thiếp đi.

Mặc trên người một bộ cẩm bào màu xanh tím quý giá, màu sắc kia làm

nổi bật lên ngũ quan xinh đẹp tinh tế như điêu khắc như ảo một của hắn,
tóc đen trên đầu chỉ dùng vải lụa gấm buộc lại, tóc đen tự nhiên từ vai thả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.