ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 155

Nam Cung Trác một ngụm đồng ý, nếu như nha đầu này thật có thể tránh

thoát trong thời gian một nén hương, tiền thưởng đó nàng xứng đáng được,
hơn nữa vì sự mạnh mẽ thản nhiên của nàng, thanh âm trong trẻo tuyệt
quyết của nàng, hắn nguyện ý cho thêm nàng hai nghìn hai tiền thưởng.

"Hai nghìn hai."

"Được."

Phượng Lan Dạ xoay người, không gió nhưng tay áo đã bay lên, cuồn

cuộn tạo thành độ cong hoàn mỹ, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống gương mặt
càng phát ra kiều diễm, bóng hình trùng điệp, thật giống như đoá hoa đang
ngập trong sương mù, khi nở rộ càng đẹp không sao tả xiết.

Phía sau hai thủ hạ Nam Cung Trác theo sát nàng, một đường từ trên cao

đi xuống, hướng về phía giữa đại sảnh rộng rãi có lồng bảo hộ đi tới.

Chỉ nhìn thấy nơi cửa, có hai mươi tên hán tử tướng người cao lớn tay

chân thô thiển, đồng lòng hợp lực mang ra một chiếc lồng sắc cách nàng
khoản bốn thước, lồng sắt này rộng khoản ba thước, bên trên nó được bao
phủ tấm vải bố màu đen, nhìn không rõ lắm đồ vật bên trong, nhưng một
tiếng gầm thét vang trời phát ra, thanh âm rống giận chấn động cả đại sảnh,
mọi người đều rối rít hoảng sợ mà tránh, làm cho đất ở dưới chân tựa hồ
cũng lắc lư, những bàn trà cao ở trước mặt cũng bị lay động, nước tràn cả
trên mặt bàn.

Mọi người nhìn lại Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nàng sắc mặt thản nhiên,

mặt mày phẳng lặng, thần sắc không thay đổi chút nào, đi đứng linh hoạt,
thậm chí so sánh với thị vệ hộ tống c nàng còn lạnh lùng bỉnh tĩnh hơn.

Bỗng nhiên, ánh đèn bốn phía đại sảnh đều tắt hết, một mảnh đen tối, vô

số đèn Lưu Ly đồng loạt chiếu vào trên người Phượng Lan Dạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.