“Vương gia, ta nghe mẹ ta kể, nếu người chọc nữ nhân tức giận, chỉ cần
nịnh nọt nàng, nàng sẽ không sinh khí nữa.”
“Cái rắm, Tiểu Vương phi giống như mẹ ngươi sao?”
Thiên Bột Thần trực tiếp mắng hắn một câu: “Vương gia, chuyện này
nam nhân chúng ta không hiểu lắm, không bằng hỏi nữ nhân khác xem.”
“Tâm tư nữ nhân, nữ nhân hiểu rõ nhất.”
Thiên Bột Thần vừa nói ra chủ ý, Ngọc Lưu Thần cũng đồng ý gật đầu.
Nam Cung Diệp cau đôi lông mày hẹp dài, con ngươi sâu thẳm chìm
xuống, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh: “Nữ nhân ở đâu ra?”
Đám người Nguyệt Cẩn im lặng, Vương Phủ của bọn họ đương nhiên có
nữ nhân a, nhưng trong mắt Gia trừ Tiểu Vương phi không có nữ nhân
khác, mà nữ nhân thiên hạ hắn cũng chỉ xem như không khí, nghĩ vậy liền
vội vàng mở miệng: “Hay là đi kêu Diệp Linh tới hỏi một chút.”
Nam Cung Diệp há miệng, cuối cùng cũng dừng lại, bởi vì hắn thật sự
muốn biết cách để cho Lan Nhi nguôi giận, chuyện ngày hôm nay nàng
nhất định sinh khí.
Nguyệt Cẩn lập tức lắc mình ra ngoài, rất nhanh đem Diệp linh từ nơi
khác mang tới, Diệp Linh không biết Vương Gia tìm mình làm gì, một
đường cẩn thận theo sau Nguyệt Cẩn, vừa vào cửa liền quỳ xuống.
“Diệp Linh tham kiến Vương Gia.”
Hiện tại Vương Gia đều làm cho các nàng sợ, hắn hoàn toàn thay đổi so
với lúc có Tiểu Vương phi trong phủ.
“Đứng lên đi.”