hứng, ba người cũng rất vui vẻ, cùng nhau ngồi trên xe ngựa của Tô phủ đi
ra ngoài mua đồ.
Tề vương phủ.
Bên trong Thư phòng Tuyển viện, Nam Cung Diệp một thân hoa phục
cẩm bào, khuôn mặt âm trầm như nước, con ngươi lạnh lẻo băng hàn, nháy
mắt cũng không nháy nhìn ba thuộc hạ phía dưới.
" Nguyệt Cẩn, lập tức phái người điều tra rõ ràng, Kinh triệu phủ doãn
Lục gia là từ nơi nào đến, thân phận của hắn là gì?"
"Dạ, Gia, " Nguyệt Cẩn lui xuống, Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần
cùng nhìn Vương gia, trong đó Thiên Bột Thần luôn luôn lạnh nhạt nhưng
lúc này con mắt hiện lên sự kích động, ngày đó bọn họ liều chết bảo vệ
Tiểu Vương phi đi ra ngoài, cuối cùng nghe được Tiểu Vương phi đã chết,
tim của hắn thật rất đau, không nghĩ tới Tiểu Vương phi lại không có chết,
chẳng qua khuôn mặt của nàng? nghĩ đến đây liền không nhịn được mở
miệng.
" Tiểu Vương phi vì sao lại thay đổi như vậy."
"Ngày đó nàng rơi xuống vách núi nên bị hủy dung mạo."
Vừa nói đến đây, Nam Cung Diệp nghĩ đến Lan Nhi lúc ấy chịu đựng
bao nhiêu thống khổ, người bình thường bị chút vết thương da thịt cũng
đau đến không chịu được, huống chi là cả mặt mũi bị phá hủy, sẽ có nhiều
thống khổ a, cho nên nói phụ hoàng a phụ hoàng, ngươi thật là đáng làm
cho người ta căm hận rồi, nếu như không vì những hỏa pháo kia, làm sao
có những sự việc này xảy ra, nếu như không phải là hắn hiểu lầm mình
không phải là hài tử của hắn, ở đâu phải chịu nhiều thống khổ như vậy.
Khóe môi Nam Cung Diệp nhếch lên một nụ cười lãnh khốc, hắn tin
tưởng, hắn đã tạo ra nổi thống khổ cho người khác thì bản thân hắn cũng sẽ