" Ngươi đi điều tra một chút động tĩnh của Mộc Miên nương nương, nhìn
xem nàng có thủ hạ nào hay không."
Đây là suy nghĩ trước đây của nàng, có lẽ kia Lục Giai là người của Mộc
Miên, nàng ta sở dĩ làm như thế, chính là muốn lợi dụng Nam Cung Diệp
đem đám người Vân Phượng quốc cứu ra, chẳng qua là nàng ta không biết
mình đã trở lại.
Thiên Bột Thần nhận được lệnh, lập tức lĩnh mệnh đi làm.
Phượng Lan Dạ liền tạm thời quên đi chuyện này, vào trong phòng đọc
sách, hiện tại có gấp cũng không có biện pháp, chỉ tra rõ ràng mọi chuyện
mới là thiết yếu , lúc xế chiều, mấy vị tiểu thư gặp ở yến hội hoa mai đã
qua phủ thỉnh giáo nàng về việc liên quan đến đôi giày trượt băng kia, nàng
đi theo các nàng một lát, đợi các nàng đi về rồi mới trở lại gian phòng nghỉ
ngơi.
Buổi tối lúc Nam Cung Diệp xuất hiện, dưới ánh đèn lấp lánh, , vẻ mặt
hắn kiều diễm với nụ cười ôn nhu như nước, làm cho người ta nhìn đến
không thể dời tầm mắt, vừa đi vào phòng Phượng Lan Dạ, liền ôm lấy
nàng, Đinh Đương cười khanh khách lui xuống.
Tiểu thư vốn chính là Tề vương phi, nên hai người bọn họ ở chung một
chỗ là chuyện bình thường.
Cũng là Phượng Lan Dạ không nhịn được giận trách"Ngươi a, tại sao lại
tới."
" Ta nhớ nàng."
Nam Cung Diệp sủng nịch mở miệng, trong con mắt nồng đậm tình cảm,
hiện tại hắn đã nghĩ mỗi ngày coi chừng nàng, nếu không phải nàng có thân
phận là Tô tiểu thư, hắn đã sớm để cho phụ hoàng hạ chỉ ban hôn, làm cho
nàng một lần nữa gả cho hắn , bây giờ nhìn lại chỉ đành chờ giải quyết