Phượng Lan Dạ thấy Lục giai dẫn ngủ mê không tỉnh, liền cùng Vụ Tiễn
một đường hướng Tô phủ đi đến, trên đường, Vụ Tiễn không nhịn được hỏi
thăm nàng.
"Bây giờ phải làm sao với nữ nhân này đây?"
"Mang về Tô phủ trước đi, để cho Đinh Đương tìm một chỗ khác nhốt
nàng lại, nhất định phải từ trong miệng của nàng biết nàng là người nào,
muốn làm gì."
"Chỉ sợ nàng chưa chắc sẽ nói."
"Ta sẽ có biện pháp làm cho nàng nói."
Phượng Lan Dạ lạnh lùng mở miệng, dám can đảm giả mạo nàng, thì hãy
chờ chết đi, cũng không đến phiên nàng ta không nói. Nàng lạnh lùng nhìn
chằm chằm người đang hôn mê bất tỉnh trong tay, vừa nhìn thấy dung mạo
của nàng ta, liền càng phát giận.
Hai người dưới chân vận lực, rất nhanh liền trở lại Tô phủ, bên trong phủ
lúc này rất yên lặng .
Đinh Đương đang đứng ở trước cửa viện đợi các nàng, đợi đến khi các
nàng đi vào, mới thả lỏng tâm tình.
"Tiểu thư, người này?"
"Đinh Đương, đem nàng tìm một chỗ giấu đi cho ta, đừng để ở lại trong
Tô phủ, để tránh có người hoài nghi đến chúng ta, đi tìm một chỗ khác.
Nếu như có một chút sơ hở nào sẽ gặp rất nhiều phiền toái."
"Ừ, nô tỳ biết rồi."
Đinh đương dẫn Lục giai đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ liền cùng Vụ Tiễn
tách ra, mỗi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.