Người đến là thị vệ Kê Kiện cận thân của Sở Vương điện hạ, hắn mặt
không chút thay đổi nhíu mày kiếm một chút, lạnh lùng mở miệng.
"Chủ tử chúng sẽ lập tức tới gặp Cửu công chúa."
"A, Sở Vương muốn gặp công chúa chúng ta."
Hoa Ngạc há miệng một chút, muốn nói cái gì đó, nhưng biết điều nên
im lặng, nhận mệnh đi vào trong phòng gọi chủ tử, nàng ấy còn đang ngủ
sao? Buổi tối hôm qua mặc dù nàng ấy nói mệt mỏi muốn ngủ, nhưng nàng
biết công chúa không có ngủ, chỉ là không biết công chúa phiền lòng
chuyện gì, mà nàng cũng không có hỏi, bởi vì có hỏi công chúa sẽ không
nói cho nàng biết .
"Công chúa, , Sở Vương điện hạ đã tới, muốn gặp người."
Người ở trên giường giật mình, đôi mắt đột nhiên trợn to, ánh sáng lạnh
từ nơi sâu kín bắn ra, tích tụ thành một mảnh băng, khóe môi nhất câu lạnh
lẽo cười.
"Hắn tới đây làm gì?"
Mặc dù ban đầu là hắn cứu nàng một mạng, nhưng chuyện xảy ra hôm
qua, nàng không đặt sự mang ơn ở trong lòng như trước nữa, người nam
nhân này có lẽ từ đầu tới đuôi đều đang lợi dụng nàng, đem nàng biến
thành một con cờ, nhưng tối hôm qua hắn rốt cuộc muốn làm gì? Muốn hại
chết nàng sao?
Phượng Lan Dạ vừa hỏi xong, cả người đã đứng dậy, Hoa Ngạc hầu hạ
nàng, thu dọn rửa mặt chảy đầu xong, thì mơ hồ nghe được phía bên ngoài
có tiếng nói.
"Chủ tử, các nàng sẽ lập tức ra ngay."