Thân hình của Phượng Lan Dạ vẫn không chuyển động, nàng chỉ híp mắt
nhìn đèn hoa nhấp nháy, nếu bọn họ động thủ, Sở vương Nam Cung Liệt tất
nhiên sẽ biết do bọn họ động tay chân, bởi vì lần trước chính là bọn họ đã
nhắc nhở Nguyệt phi chuyện trong tay của hắn có nuôi quân riêng, lần này
nếu giết đi một người của hắn, hắn sẽ biết đây là do Tề vương phủ động tay
chân.
Dù bọn họ không động thủ, chỉ sợ Nam Cung Liệt cũng sẽ không dễ
dàng bỏ qua cho Tề vương phủ, đã như vậy, cần gì cùng hắn khách khí,
nghĩ đến đây ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, nàng đứng lên lạnh nhạt mở
miệng: "Đi, ta cũng cùng ngươi đi."
Nàng nói vừa dứt lời, Nguyệt Cẩn thiếu chút nữa té ngã, mặc dù biết
Tiểu Vương phi rất có bản lãnh, nhưng đây là chuyện gia môn, nữ nhân nên
ở nhà.
Nhưng mà hắn cũng không dám nói nhiều, chỉ nhìn về phía Nam Cung
Diệp.
Thấy vương gia vung tay lên để cho hắn lui xuống, Nguyệt Cẩn liền lĩnh
mệnh lui ra ngoài bố trí triệu tập nhân thủ.
Bên trong thư phòng, bàn tay to của Nam Cung Diệp nhấc lên liền vuốt
ve thân thể Phượng Lan Dạ, đôi môi dùng sức hôn lên môi nàng, cọ sát lẫn
nhau, đến lúc thoả lòng mới buông nàng ra, cuồng phóng mở miệng: "Ở lại
trong phủ chờ ta."
"Không được, ta muốn cùng ngươi đi."
Phượng Lan Dạ kiên trì, dứt khoát vươn tay ôm ấp lấy cổ Nam Cung
Diệp, không để cho hắn rời đi, trừ phi hắn đáp ứng mang nàng cùng đi, nếu
không không được.