"Nổi khổ tâm, hắn có cái gì khổ tâm, có khổ tâm tại sao không nói cho
chúng ta biết chứ?"
Thanh âm Nam Cung Diệp có chút u ám, hắn đã phái người ngầm tra xét
Ngũ hoàng huynh, cũng không phát hiện hắn có động tĩnh gì, tất nhiên
cũng không thấy được nổi khổ tâm như trong lời của Lan nhi .
"Ta nhớ được lần trước ở Định Châu, thời điểm hắn trúng thi độc, gia gia
phái người đưa tới ba viên đan dược, đan dược thật ra đối với cơ thể người
không có gì nguy hại nhưng khi Ngũ hoàng huynh phục dùng một viên
trong đó, cả người nóng rực khó chịu, tựa hồ rất không thoải mái, bởi vì lúc
ấy thời gian cấp bách, ta không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, hắn có thể có
bệnh gì không tiện nói ra hay không, bởi vì cho tới nay hoàng thượng đối
với hắn kỳ vọng rất cao, cho nên hắn không đành lòng để cho hoàng
thượng thất vọng, mới có thể kiếm cớ nói không muốn rời đi dân chúng
Bắc Cảnh."
Phượng Lan Dạ nói xong, quanh thân Nam Cung Diệp run lên, trên ngũ
quan tinh xảo tràn đầy lãnh sương, trong phút chốc lạnh lùng.
"Đi, chúng ta lập tức đi Thụy vương phủ một chuyến, hỏi hắn, có phải
thật vậy có bệnh không tiện nói ra hay không?"
Trong lời nói của Nam Cung Diệp rõ ràng có một phần lo lắng, rất dễ
nhận thấy trong tim của hắn thật sự rất quan tâm Thụy vương gia, Phượng
Lan Dạ lập tức ngăn trở hắn.
"Nếu như Ngũ hoàng huynh thật sự có bệnh không tiện nói ra, ngươi cho
rằng hắn sẽ nói cho ngươi biết sao? Có lẽ hắn cũng sợ làm cho ngươi
thương tâm."
Nhất định là sợ làm cho huynh đệ thương tâm, bằng không vì sao không
chịu nói ra, nếu chưa nói, tất nhiên không nguyện ý để cho bọn họ lo lắng