So sánh thái độ cả hai lần, Nam Cung Diệp thấy rất rõ ràng, hắc y nhân
kia là một người cứng rắn. Lúc trước sảng khoái thừa nhận, chứng tỏ là nói
dối, mà bây giờ phản ứng kịch liệt chứng tỏ đã thừa nhận, so ra xong liền
dễ dàng biết ngay kết quả.
Như vậy người ẩn mặt sau lưng sai sử chính là hoàng tôn quý tộc, nói
cách khác người này rất có thể là hoàng tử hoặc vương gia.
Thân thể Nam Cung Diệp căng cứng lên, sắc mặt âm u, vung tay lên ra
lệnh người phía sau: "Đem hắn dẫn đi."
Hắc y nhân còn đang giãy dụa, kêu gào: "Chủ tử nhà ta là đại quan trong
triều, nhưng ta sẽ không khai ra hắn ."
Đáng tiếc trong mật thất không ai để ý tới hắn, mọi người lâm vào trầm
tư, thị vệ lui ra ngoài, mà ba người ở đây đều là người thông minh nên đã
hiểu.
Nam Cung Diệp chậm chạp mở miệng nói: "Ta nghĩ hắn nhất định sẽ
xuất hiện, hiện tại người đã bị chúng ta bắt, hắn không thể nào không lo
lắng, nhất định sẽ tiến cung. Lần này sợ rằng ngay cả ta giả trang Thụy
vương đều chạy không khỏi."
Hắn nói xong thì rất bình tĩnh, nhưng trong đó bão táp hiển thị thật rõ
ràng, mặt mũi Tây Môn Vân lãnh chìm.
"Chúng ta lập tức bố trí một chút hành động kế tiếp."
"Tốt."
Nam Cung Diệp quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ nói: "Lan nhi
hay là hồi Tề vương phủ đi."