nhiêu mờ ám thì có bây nhiêu, hơn nữa đặc biệt gợi cảm, mặc dù đã choàng
áo ngoài, nhưng bên trong cổ áo lại không chỉnh tề, lộ ra một mảng lớn ở
trước ngực, quả nhiên xinh đẹp tuyệt đại. Nhưng khi nhìn mắt của hắn,
trong đồng tử đằng đằng sát khí, rõ ràng là biểu hiện của dục vọng chưa
thỏa mãn a.
Nguyệt Cẩn ấp úng không nói nên lời, chẳng lẽ Gia vì chưa thỏa mãn
dục vọng, cho nên hiện tại nhìn qua, bộ dạng của Gia giống như muốn
chém người? Hắn làm sao xui xẻo như vậy a, mỗi lần đều gặp phải loại tình
huống này. Nên vội vàng cúi đầu nói lầm bầm: "Gia, ta, ta. . . . . ."
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nam Cung Diệp lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng mở
miệng.
Nếu như không phải chuyện gì gấp gáp, hắn không thể không làm thịt
tên này. Nguyệt Cẩn ngẩn ra, lập tức nghĩ đến chuyện mình tới bẩm báo,
cực kỳ nhanh chóng mở miệng.
"Tây Môn tướng quân mới vừa rồi tới, nói hoàng thượng lại như vậy."
Nam Cung Diệp vừa nghe, mặt mũi ngay lập tức tối sầm xuống, xoay
người đi vào phòng trong, Phượng Lan Dạ đã mặc quần áo xong, đang đi
tới, vươn tay nhỏ bé hầu hạ Nam Cung Diệp thay quần áo. Hai người đứng
rất gần, Nam Cung Diệp đưa tay ôm hông nàng, cúi người dán vào lỗ tai
của nàng, mềm mại ôn nhu mở miệng: "Lan nhi, ta nhớ ngươi lắm."
Thanh âm cực kì mập mờ, Phượng Lan Dạ bởi vì hắn nói chuyện dẫn tới
lỗ tai buồn ngứa, không nhịn được tránh ra, vừa tránh vừa nở nụ cười:
"Ngươi a, nhanh lên một chút, hoàng thượng sợ rằng lại phát bệnh."
Nàng vừa mở miệng, thần trí Nam Cung Diệp lập tức phục hồi, trên mặt
bao phủ sương lạnh, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Gần đây trong cung