nói: "Mau, điểm huyệt đạo của hắn."
"Được" Nam Cung Diệp nghe lệnh, lập tức phi thân tới, điểm huyệt Hạo
Vân đế, Hạo Vân đế cuối cùng an tĩnh lại, nhưng trong cơ thể thật giống
như có ngàn vạn mũi châm đâm vào, không nhúc nhích được, khiến cho
hắn cả khuôn mặt sung đỏ máu, con ngươi hiện đầy tia máu, còn mở rất
lớn, tựa hồ muốn tìm người liều mạng, hắn thống khổ nhìn Nam Cung
Diệp.
"Diệp Nhi, phụ hoàng thật xin lỗi ngươi, ngươi giúp phụ hoàng một chút,
phụ hoàng thật khổ sở, cho phụ hoàng một đao đi, cho phụ hoàng một đao
đi."
Hắn nói xong lại muốn động, đáng tiếc không nhúc nhích được, cuối
cùng thật sự chịu thống khổ không được, miệng đang dùng sức chuẩn bị
cắn lưỡi tự vận, Phượng Lan Dạ nhanh hơn một bước, vọt tới, tiện tay xé
một chút làn váy của mình, thẳng tắp nhét vào trong miệng Hạo Vân đế,
ngăn cản hắn cắn lưỡi tự vận, sau đó quay đầu phân phó thái giám Nguyên
Phạm bên cạnh.
"Mau, tìm sợi dây tới."
Bọn họ không thể vẫn điểm huyệt của hoàng thượng mãi, thần sa phấn
đang ở trong cơ thể, lại khống chế hắn không thể nhúc nhích, chỉ sợ cuối
cùng huyết mạch nghịch chuyển, có hại cho hắn, cho nên chỉ có thể dùng
sợi dây trói hắn lại, để cho hắn tự mình chống cự đi qua, nếu không là
không thể thực hiện được .
Nguyên Phạm cuối cùng từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, bọn họ
lúc nào thấy qua trường hợp như vậy, lúc này chỉ cảm thấy cả hồn cũng đi
mất, hồn phách sớm đã không có ở trên người của mình rồi.
Nghe Phượng Lan Dạ nói, lập tức đi tìm sợi dây, rất nhanh liền cầm đi
vào.