Đúng vậy a, hắn thật xin lỗi Diệp nhi, hắn bị sự giận dữ cùng kiêu ngạo
làm mờ mắt, đã hiểu nhầm Diệp nhi không phải là hài tử của mình. Nhưng
có đôi khi, ở tận đáy lòng thật sự yêu Diệp nhi, hắn cũng quên mất sự nghi
kị của mình, đối với Diệp nhi cũng thật tận tâm.
"Có đôi khi phụ hoàng cũng thật yêu ta ."
Nam Cung Diệp nhàn nhạt mở miệng, đã đi tới bên người Hạo Vân đế,
ngồi vào trên giường, đôi mắt phượng hẹp dài không nháy mắt nhìn hắn.
Trong mắt Hạo Vân Đế như hiện lên sương mù, đúng vậy, có đôi khi hắn
cũng thật tâm đối với Diệp nhi.
"Diệp Nhi, là lỗi của phụ hoàng."
"Chuyện đã qua chúng ta không đề cập nữa, phụ hoàng hãy nghỉ ngơi
đi."
Nam Cung Diệp đích thân hầu hạ hoàng thượng nằm xuống, đắp chăn
mỏng cho hắn, nhìn hắn nhắm mắt lại, thân thể mềm rũ, một chút sực lực
cũng không có. Vô thanh vô tức, tự hồ chỉ còn dư lại một luồng u hồn, Nam
Cung Diệp cứ như vậy mà chờ đợi bên người hắn.
Phượng Lan Dạ không muốn quấy rầy không gian riêng tư hiếm hoi của
phụ tử bọn họ, có lẽ giờ phút này mới là lúc hai người đối mặt nhau thật
lòng nhất, bất kể Hạo Vân đế đã làm gì, thì cũng là phụ hoàng của Diệp,
trong lòng của hắn từ trước đến nay nhất định rất trông chờ hoàng thượng
đối với hắn nói câu xin lỗi, mà bây giờ sự chờ đợi kia của hắn đã đạt thành.
Tựa như nàng vậy, nàng từ nhỏ không được cha mẹ yêu thương, nhưng
luôn hi vọng có một ngày, cha mẹ tìm đến nàng, cũng đối với nàng nói lời
hối lỗi.
Hạ Mạn, thật xin lỗi, là ba mẹ làm sai. Nhưng cho đến một khắc trước
khi chết, nàng cũng không đợi được câu nói kia.