ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 217

Mấy người đứng phía sau lập tức như hung thần ác sát phụ họa thêm,

tiếng nói vang thành một mảnh.

Lục y nữ tử kia là phu nhân Trầm Trân Châu của Tấn vương phủ, trong

đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên thị huyết, khóe môi vẽ ra nụ cười đắc ý,
đưa tay lên với các nữ nhân phía sau, làm cho bốn phía thoáng cái yên tĩnh
lại, chỉ thấy nàng ngẩn cao đầu hất mặt lên đắc ý vạn phần, mở miệng.

“Các tỷ muội, đừng nói thêm cái gì với các nàng , lên, đừng quên các tỷ

muội bị rơi vào trong hồ thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ vẫn còn không
có khỏe lại, chúng ta đừng để tiện nghi cho tiểu tiện nhân này”

“Đúng vậy a, không thể bỏ qua cho các nàng.”

“Quá to gan, các nàng tự cho mình là ai a, muốn chết.”

Thanh âm tranh nhau mà nói này làm vang động cả tiểu viện.

Phượng Lan Dạ thân hình khẽ dời đưa tay lên lôi kéo Hoa Ngạc lùi lại

phía sau ba bước, đứng ở trước bệ cửa sổ, trong đôi mắt đen hiện lên từng
gợn sóng trong suốt, khuôn mặt thì xinh đẹp dịu dàng như hàn mai, thanh
khiết bóng bẩy, không hờn không giận mà còn cười lên.

Đám người của Trầm Trân Châu thoáng một cái bị chọc giận lên, kêu to:

“Giỏi cho ngươi tiện nha đầu, còn cười được, một lát cho ngươi khóc cũng
không kịp.”

Phượng Lan Dạ càng cười đến chói mắt, thanh âm lạnh lùng mị hoặc

cũng theo sát phía sau mà vang lên.

“Người nào khóc cũng không biết được.”

thanh âm của nàng vừa rơi xuống, hai tay nhấn vào một cái nút khởi

động cơ quan tầm thường ở dưới cửa, chỉ thấy trên cây hoa quế cao lớn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.