ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 227

chó rơi xuống nước, những thấy những kẻ có thân phận thấp đang vây xem
ở bốn bên đường phố, những nữ nhân này vội vàng tiến vào xe ngựa, chỉ
nghe được bốn phía vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợi, xe ngựa liền
nhanh chóng rời đi Nô Nhai.

Bên trong cửa viện, Tây Môn Vân ngửng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ,

thật lâu mới mở miệng.

"Chuyện của các ngươi thật đúng là nhiều a."

Nói xong liền xoay người dẫn bộ hạ rời đi, bóng lưng cao lớn tráng kiện

như bị ánh sáng kéo dài, sừng sửng như một ngọn núi.

Phượng Lan Dạ mắt không nháy không chớp nhìn bọn họ, đợi đến mọi

người rời đi, Hoa Ngạc không nhịn được kêu lên: "Công chúa, cửa kia?"

Cửa viện đang ở trong trạng thái kỳ quái liền ngã lăn xuống đất, mặc dù

không có hư, nhưng đã bị tổn hại, muốn sửa lại cho tốt thật đúng là phải phí
chút ít thời gian, trong lòng không khỏi nói thầm, Tây Môn tướng quân kia
cũng thiệt là, nên tìm người sửa sang lại cho các nàng mới phải.

Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới Hoa Ngạc nữa, mà quay đầu lại,

một đôi mâu quang khóa chặt nhìn về phía tường cao hướng Tây Bắc, chỉ
thấy trên tường cao, lúc này đang có một thân ảnh thon dài vắng lặng, ánh
trăng tựa như nước đang vẩy vào trên người của hắn, cho dù trong bóng tối,
vẫn có thể thấy rõ ràng dung nhan mông lung trong trẻo đó, nó dường như
được quỷ thần tạo hình, tuấn mỹ tuyệt luân, một đầu tóc đen được xõa trên
vai, còn có đôi mắt mê hoặc lòng người, lúc này nó đang tản mát ra ánh
sáng quỷ dị khó lường, cứ như vậy mắt không nháy không chớp ngắm nhìn
nàng, mang theo một chút giễu cợt, một chút vui đùa.

"Ngọc Tiển, " Phượng Lan Dạ đầu có chút đau, nàng không sợ Sở

Vương, không sợ Tấn vương, không sợ Tây Môn Vân, lại càng không sợ
những nữ nhân hung thần ác sát kia, nhưng mà đối với Ngọc Tiển này lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.