không chút nào thật sự vì hắn mà suy nghĩ, chỉ sợ là bước kế tiếp trong liên
hoàn kế, để cho Sở Vương ra kinh kêu gọi Diêu Tu, như vậy tiếp theo tình
thế thật rất nguy cấp. Trên đại điện, một mảnh yên lặng đến đáng sợ, Hạo
Vân Đế híp mắt nhìn về mấy người phía dưới, thanh âm lạnh lẽo, thị huyết
vang lên: "Binh bộ cùng Hình bộ là không đủ người, hay là không có trách
nhiệm?"
Hình bộ cùng Binh bộ Thượng Thư sớm bị dọa, mặt xám như tro tàn,
không dám nói một câu, hai thân thể run run không ngừng.
Hạo Vân Đế nhìn về hình bộ thượng thư Vân Hải, lạnh lẽo tức giận
mắng: "Vân Hải, lần trước Tam hoàng tử chết ở Hình bộ, lần này lại để cho
Sở Vương chạy đi ra ngoài, Hình bộ của các ngươi bố phòng kiểu gì đây?
Thụy Vương cùng Tây Môn Vân bố phòng ở bốn phía đại lao của Hình,
vậy người của Hình bộ cùng người của binh bộ chết đi đâu rồi, mà để người
tùy ý xông thẳng vào đại lao."
"Bọn thần đáng chết."
Hình bộ thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư bị làm cho sợ hãi, lồm
cồm bò lên trước, Hạo Vân Đế cũng lười nhìn bọn hắn, ra lệnh một tiếng:
"Người đâu, đem hai người này giam lại trước, đợi đến khi bắt được Sở
Vương rồi định đoạt."
Ngoài Đại điện, mấy tên thị vệ lập tức xông vào, đi thẳng tới hướng Hình
bộ cùng Binh bộ Thượng Thư.
Hai người sợ hét rầm lên: "Hoàng thượng tha mạng a, hoàng thượng tha
mạng a."
Bất quá rất nhanh đã bị bắt lôi ra ngoài, trong đại điện, Hạo Vân Đế cũng
lười nói thêm, trực tiếp ra lệnh: "Tây Môn Vân, lập tức từ Binh bộ điều
binh, phong tỏa An Giáng thành, nhất định phải bắt được Sở Vương."