quyền, không tiếc khuấy lên sóng to gió lớn trong thiên hạ, còn bị mang
nhơ danh.
"Tốt lắm, chúng ta không nghĩ đến chuyện của bọn họ nữa, suy nghĩ tiếp
cũng vô dụng, chỉ sợ chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra."
Phượng Lan Dạ mặc dù tâm tình không tốt giống như trước, nhưng nghĩ
đến cục cưng trong bụng, nàng cũng hi vọng mình mở lòng một chút. Bất
quá mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng vẫn là rất lo lắng.
Nàng cũng không phải lo lắng cho người khác, các triều đại đổi thay, hoàng
quyền tranh đấu, đều bước trên máu mà đi lên, nàng lo lắng chính là Diệp,
nàng không hy vọng trong lần tranh đấu hoàng quyền này, hắn bị chút
thương tổn nào. Bọn họ cũng không có tâm tư muốn làm hoàng đế , nếu bị
thương tổn, chẳng phải là rất vô tội sao.
Phượng Lan Dạ nói xong, Văn Tường liền thu liễm tâm tư, vươn tay lôi
kéo Phượng Lan Dạ.
"Thất hoàng tẩu, ngươi cũng cẩn thận chút, đừng làm thương tổn được
cục cưng."
"Ừ, ta sẽ ."
Phượng Lan Dạ gật đầu, Văn Tường nghĩ đến có người sẽ gọi mình là cô
cô, trong lòng cao hứng lại. Đây đại khái là chuyện làm người ta cao hứng
nhất trong thời gian ngắn gần đây.
"Thất hoàng tẩu, ngươi nói cục cưng là bé trai hay là bé gái đây?"
Trên mặt Văn Tường hiện lên suy đoán. Phượng Lan Dạ mím môi nở nụ
cười. Đứa nhỏ này ở trong bụng nàng làm sao biết được là bé trai hay bé
gái, nhưng đáy lòng nàng hy vọng là bé trai, như vậy phía sau Diệp sẽ có
một cái đuôi nhỏ, tin tưởng hắn nhất định sẽ rất thương, rất yêu nhi tử .