Phun, tất cả mọi người đều bậc cười, trước một khắc bị Vương gia làm
cho cười, sau một khắc thì bị con chim này làm cho không đứng vững.
Thật đúng là người thế nào sẽ nuôi ra động vật đó a, đoàn người cười đến
vui vẻ. Nam Cung Diệp tức thời quay đầu nhìn qua, Nguyệt Cẩn vừa nhìn
thấy có chút không đúng, thân hình chợt lóe liền chạy biến, so sánh với lúc
nào cũng đều nhanh hơn, làm hại Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần kỳ
quái nhìn hắn.
"Hắn trúng gió a?"
"Không biết, có thể hắn bị bệnh điên."
Đinh Đương cùng Vạn Tinh vừa nghe hai nam nhân này nói chuyện, một
người nói một câu: "Đáng thương."
"Trẻ nhỏ đáng thương a."
Nói xong, động tác bốn người nhất trí nhanh chóng rút lui, nháy mắt đã
không thấy bóng người, chỉ lưu lại hai người Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ bèn nhìn nhau cười, sau đó cảm thán.
"Có phát hiện hay không, bọn người đi theo chúng ta người sau so với
người trước càng tinh quái hơn."
Nam Cung Diệp nói xong, Phượng Lan Dạ gật đầu, sau đó trong đầu lập
tức hiện ra một hình ảnh, nhẹ nhàng cười mở miệng: "Chàng nói xem bọn
họ không phải rất xứng đôi sao?"
Mấy người đang chạy ở phía xa lúc này không tự chủ được đồng thời
đánh rùng mình một cái.
Nam Cung Diệp vừa nghe lời của Phượng Lan Dạ liền biết nàng muốn
nói gì, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì, những chuyện này phải hỏi người