ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 240

Nguyệt Cẩn ngẩn ra, sự nhạy bén của chủ tử càng ngày càng lợi hại rồi,

ở trước mặt mình không nên khinh thường, rất khó mà tránh được tầm mắt
của chủ tử.

"Chủ tử vì sao lại quan tâm đến vong quốc nô kia."

Lời nói của Nguyệt Cẩn vừa rơi xuống, chỉ nghe bên trong xe ngựa bốp

một tiếng vang lên, thanh âm lạnh lùng tàn bạo như hàn băng vang lên:
"Nguyệt Cẩn, Bổn vương nếu còn nghe những lời này một lần từ trong
miệng của ngươi phun ra, đầu ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi."

Nguyệt Cẩn kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, bên trong xe ngựa ánh đèn nhu

hòa rõ ràng chiếu ra đáy mắt đầy sợ hãi của hắn, chủ tử mặc dù lạnh, nhưng
đối với những thuộc hạ như bọn hắn luôn luôn tương đối bao dung, giờ
phút này lại thịnh nộ, chứng tỏ hắn rất tức giận, mà suy ra nguyên nhân quả
nhiên bởi vì hắn nói đến tiểu nha đầu vong quốc nô kia, đến tận cùng là có
ý gì? Nguyệt Cẩn một đầu đầy hoang mang, nghĩ mãi cũng không ra
nguyên nhân trong đó, bất quá hắn khổ sở cũng không quá lâu, bởi vì nam
tử trên giường êm mở đã miệng lần nữa.

"Nàng là tiểu sói con mà ta cứu, chỉ có ta mới được hiếp đáp nàng, người

khác đừng mơ tưởng." (TT: ặc chưa chi mà tính độc chiếm của Ca lớn quá
rồi nhé)

Thì ra là chủ tử nhìn trúng vong quốc nô kia, tiểu nha đầu đó quả thật có

chút không giống người bình thường, chẳng qua nàng so với chủ tử mà nói
có phải quá nhỏ hay không, Nguyệt Cẩn mơ mơ hồ hồ nghĩ, bất quá nào
dám mở miệng nhiều lời thêm nữa, vội vàng lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ biết
sai rồi."

"Để cho Nguyệt Hộc âm thầm chú ý hướng đi của nàng, có tình huống gì

lập tức bẩm báo ta biết."

"Dạ, chủ tử."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.