"Vương Phi hôm nay khí sắc không tệ, hài tử cũng rất tốt. Ngươi yên tâm
đi, không cần phải lo lắng nữa."
"Ừ, cám ơn ngươi."
Thời điểm buổi sáng hôm nay Bách Lí Hạo ra ngoài nghe được một ít lời
đồn ngoài phố phường, có người bắt đi Công chúa. Hắn một mực nghĩ có
phải sư huynh đã làm chuyện này hay không, lúc bắt mạch, vốn muốn hỏi
Bắc Vương Phi, nhưng nhìn đến ánh mắt nàng tựa hồ cũng không biết, cho
nên Bách Lí Hạo không dám nhắc đến. Nếu quấy nhiễu Vương Phi, Nam
Cung Diệp rất có thể cùng hắn liều mạnh a. Hắn cái gì cũng chưa biết là tốt
nhất. Bách Lí Hạo thất thần một chút, Phượng Lan Dạ kỳ quái hỏi.
"Sao vậy, Bách Lí?"
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới khôi
phục được tốt như vậy, chúc mừng ngươi."
"Ừ, cám tạ."
Mặc dù lúc trước có chút bực hắn, bất quá chuyện lần này không phải do
Bách Lí Hạo , hiện tại nàng đã không trách hắn. Bách Lí Hạo không nói gì,
đứng dậy lui ra ngoài. Trong khách sảnh, Phượng Lan Dạ cau lại lông mày,
nhìn về Đinh Đương: "Bách Lí Hạo tựa hồ có chuyện gì gạt ta."
"Vương Phi, người nghĩ cái gì đấy? Bách Lí công tử có thể có chuyện gì
gạt người chứ. Nếu người nói vậy, mà để cho Vương gia nghe được, nhất
định lại ghen tị a."
Đinh Đương vừa nói, Phượng Lan Dạ liền cười. Đúng vậy, kể từ khi
Bách Lí Hạo ở trong Bắc Cảnh Vương Phủ, Nam Cung Diệp không ít ăn
dấm, cả Vương Phủ mọi người đều biết. Hiện tại Bách Lí Hạo đến tên của
nàng cũng không dám gọi, chỉ có thể gọi Vương Phi. Chỉ sợ nếu hắn dám