chút, không nghĩ tới lại là dược thảo, trong đó còn có mấy loại vô cùng trân
quý. Nếu mấy loại dược này đưa tới kinh đô, hẳn là rất đáng tiền. Nàng
không khỏi nhớ tới bốn phía Định Châu có rất nhiều núi lớn, trên núi lại có
rất nhiều dược thảo. Dân chúng hoàn toàn có thể hái thuốc bán lấy ngân
lượng, sau đó dùng ngân lượng mua lương thực. Cứ như vậy, chẳng những
là tiêu cục, cả dân chúng cũng có thể sống tốt. Nghĩ tới đây, Phượng Lan
Dạ lập tức cao hứng cười lên, lòng tin mười phần xoay người nhìn về Đinh
Đương cùng Vạn Tinh.
"Đinh Đương, ngươi cùng Vạn Tinh hai người đi theo ta cũng vài ngày
rồi, bắt đầu từ bây giờ, ta giao cho các ngươi một chuyện tốt."
"Vương Phi xin nói."
Đinh đương cùng vạn tinh liếc nhau, lại nhìn chủ tử. Phượng Lan Dạ
mím môi nhàn nhạt mở miệng: "Ta ra tiền vốn, hai người các ngươi ở Định
Châu thành mở một cửa hàng chuyên thu mua dược thảo số lượng lớn. Núi
non bốn phía Định Châu có rất nhiều dược thảo, chờ thu đủ, chúng ta để
cho người của tiêu cục áp tải đến kinh thành đi đổi tiền. Ngươi nghĩ xem
đến lúc ấy nhất định kiếm được không ít bạc nha, ba người chúng ta chia
đều. Các ngươi thấy thế nào?"
Đây là chuyện vô cùng tốt. Đinh Đương cùng Vạn Tinh hai người nhìn
chủ tử, cơ hồ có chút không dám tin tưởng, lẩm bẩm mở miệng: "Vương
Phi."
"Được rồi, trước tiên một người đi trên đường tìm cửa hàng đã, ta sẽ xuất
vốn. Cái gì cũng không cần nói."
Hai tiểu nha đầu kích động gật đầu, vươn tay ôm lấy Phượng Lan Dạ:
"Cảm tạ Vương Phi, cảm tạ Vương Phi."
"Không có chuyện gì rồi, để cho người khác nhìn thấy lại chê cười."