huống trước mắt mới hậu tri hậu giác sợ hãi, sớm biết đã không đến nhìn
một phen náo nhiệt này.
Lúc này cũng bất chấp sợ, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải
chạy đi, nếu không rơi vào trong tay nam nhân này nhất định sẽ chết rất
khó coi.
Chiết phiến khẽ động liền tấn công tới. Nam Cung Diệp sắc mặt âm
ngao, cả binh khí cũng không cần, trực tiếp liền đón nhận Kiều Lung đánh
lên.
Đồng tay súng mặc dù muốn tới hỗ trợ, đáng tiếc bị vây khốn rồi, nhất
thời không thể trợ tay.
Sau mấy chiêu, Nam Cung Diệp lười cùng nữ nhân này liều mạng, sát
khí trong nháy mắt dâng lên, kình phong bén nhọn tụ lại trong lòng bàn tay,
thân hình lại càng nhanh như thiểm điện, một chưởng phóng qua, thẳng
đánh vào ngực Kiều Lung, đánh cho lồng ngực cô ta nóng lên nôn ra máu.
Kiều Lung lập tức biết khó chạy thoát, lập tức chiết phiến vừa chuyển
liền hướng đỉnh đầu của mình đánh tới, chỉ mong chết đi nhẹ nhàng.
Đáng tiếc cô ta mau, Nam Cung Diệp càng mau hơn một bước, đưa tay
lên điểm huyệt khiến ả không thể động đậy, một khắc đồng hồ sau, tay hắn
với lên tay Kiều Lung, chỉ nghe tiếng xương nứt gãy ‘rắc rắc’ vang lên,
cuối cùng cả xương chân cũng bị Nam Cung Diệp chặt đứt, cả người không
thể động đậy ngã nhào trên mặt đất.
Nam Cung Diệp đưa tay lên giải huyệt đạo, trong đêm tối từng tiếng kêu
đau triệt tim phổi vang lên.
"A, a!"