Lạnh lùng chí cực, Nam Cung Diệp vung tay lên ra lệnh thị vệ bên
người: "Áp giải cô ta đi."
Thủ hạ kia động thủ nhấc Kiều Lung, hai người đi tới trước mặt đồng
thương thủ, nhìn những người đó trầm giọng mở miệng: "Dừng tay."
Tất cả mọi người dừng lại, Nam Cung Diệp vung tay lên ý bảo người
Nhu Yên đảo lui lại, hắn gằn từng chữ mở miệng.
"Kiều Lung đã bị bắt, trở về nói cho La quốc vương, nữ nhân này bụng
dạ khó lường, làm hại Bắc Cảnh Vương Phi của Thiên Vận hoàng triều, bị
chúng ta bắt xử trảm rồi. Nếu La quốc vương không phục, bảo ông ta phái
sứ thần đến Thiên Vận hoàng triều giao thiệp. Các ngươi hẳn là không
muốn tự tìm đường chết đi?"
Đồng thương thủ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng liếc qua Kiều Lung sớm
đã ngất đi.
Nữ nhân này không coi trọng mạng người, đồng thương thủ đã sớm chán
ghét nàng, lúc này nghe Nam Cung Diệp nói liền thu lại tay: "Đi."
Tất cả mọi người rút lui, dưới bóng đêm, ánh sáng mờ mịt dần tỏ, Nam
Cung Diệp vung tay lên nhìn đám người phía sau: "Đem cô ta giam lại,
trông coi nghiêm ngặt."
"Dạ, Vương gia."
Nguyệt Cẩn đi tới đem Kiều Lung giam lại, mà Đinh Đương lôi một
người đi tới, trầm giọng mở miệng: "Vương gia, chính là nha đầu này hạ
độc thủ với Vương Phi, nó được hai trăm lượng bạc từ Kiều Lung."
Nha đầu bị bắt đã nói không ra lời, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh. Nam
Cung Diệp vừa nhìn thấy liền phẫn hận không dứt.