mạnh mẽ uy nghiêm, không nghĩ chỉ vài phút sao đã không còn. Nghe nói
là bị người hại, đến tột cùng là ai hại nàng a?
Bắc cảnh Vương Phủ lập nên linh đường, trong quan tài mộc màu đen là
Bắc cảnh Vương Phi vẫn xinh đẹp hoàn hảo.
Quan viên địa phương đều tới, người người khuyên lơn Bắc cảnh Vương
gia đừng quá bi thương, nhưng khi nhìn bộ dạng Vương gia thương tâm,
làm sao dừng lại được a, nghe nói vợ chồng bọn họ rất ân ái, mới vừa sinh
hạ Tiểu vương gia, không nghĩ tới liền đi, thật là thiên nhân vĩnh cách a.
Trong lúc nhất thời, cả tòa Vương Phủ đều buồn bã thảm thiết.
Nửa đêm, Nam Cung Diệp còn canh giữ ở trước linh đường, trong ngoài
hành lang, thị vệ mặc bạch y chia ra đứng ở hai bên.
Không khí khẽ xao động, đột nhiên ‘vút’ một tiếng, gió nổi lên, ánh nến
vụt tắt.
Bỗng nhiên một đạo tiếng cười càn rỡ xông tới, vang dội trong Bắc cảnh
vương phủ. Theo tiếng cười kia rơi xuống đất, đồng loạt từ giữa không
trung nhảy ra chính là đồng thương thủ, mà Kiều Lung, từ phía sau bọn họ
đi tới, nhìn Nam Cung Diệp quỳ gối trong hành lang, đắc ý mở miệng.
"Nam Cung Diệp, ngày đó một khắc ngươi phạm ta, hôm nay ta liền trả
lại ngươi nỗi đau mất vợ, kế tiếp ngươi còn có thể nhận được càng nhiều, ta
muốn mọi người đều biết đắc tội tới ta chắc chắc không có kết quả tốt ."
Kiều Lung tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Diệp chậm rãi tiêu sái đi ra
ngoài, nhìn những người ở trước mắt, khóe môi nhẹ nhàng câu khởi.
"Kiều Lung, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi được sao?"