không ai biết còn có một Nguyệt Hộc tồn tại, mà hai người bọn họ so sánh
với nhau, thì Nguyệt Hộc lợi hại hơn một chút, bởi vì hắn thích hợp ẩn nấp
trong bóng tối dưới bất cứ trường hợp nào nên làm cho người ta khó lòng
phòng bị.
"Để cho hắn vào đi."
Thanh âm khàn khàn rõ ràng lộ ra sự quyến rũ như mùi thơm của rượu
ngon .
Cánh cửa bị kéo ra, hai đạo thân ảnh bước tới, người phía trước tuấn
lãng, người phía sau bình thường đến không thể bình thường hơn, còn
mang theo dáng vẻ trầm mặc, thật sự làm cho người ta khó có thể biết được
sự hiện hữu của hắn, người như vậy quả nhiên thích hợp làm một ám ảnh.
(người ẩn trong bóng tối)
"Xảy ra chuyện gì?"
Người trên giường êm chậm rãi mở miệng, nghe thoáng qua nhẹ nhàng
chậm chạp và tự nhiên.
Nhưng mà hai người thủ hạ đã tiếp xúc lâu làm sao lại không biết chủ tử
lợi hại âm tàn, nên ai cũng không dám khinh thường, Nguyệt Hộc tiến lên
một bước cung kính mở miệng.
"Hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng tuyển chọn hoàng tử phi, công chúa
của Vân Phượng quốc đã ở trong danh sách."
Người vốn mang gương mặt không chút thay đổi kia, nghe được cái tên
quen thuộc, hiếm thấy có được chút ít biểu tình hứng thú, nhướng đôi mài
phượng hẹp dài một chút, đôi mắt đen mang theo nét cương nghị sâu u,
khóe môi đột nhiên mím chặt, không khí nhất thời trở nên lạnh lẻo, một lúc
sau mới từ từ hỏi thăm.