ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 318

dù biết, nếu muốn cứu tộc nhân, chỉ có cách tiến vào chiếm giữ thành công
những thứ bên trong vương phủ kia, mới có phần thắng lớn hơn, nhưng mà
trước mắt công chúa thật sự còn quá nhỏ, nàng ấy mặc dù rất lợi hại, nhưng
một chút thế lực cũng không có, sao có thể cùng những nữ nhân có quyền
có thế kia đấu lại, nếu như tính mạng nàng ấy gặp bất trắc, thì người của
Vân Phượng quốc còn có thể trông cậy vào đâu nữa đây?

"Hoa Ngạc, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."

Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng, Hoa Ngạc không nói thêm gì nữa,

bên trong xe ngựa an tĩnh lại.

Trên cửa cung đồ sộ, một tấm biển chạm khắc phi long bay lượn, trước

mặt đá khắc ba chữ lớn ‘ Tây Kiền Môn ’, chờ đợi khoản một canh giờ lần
lượt để được đổi sang cỗ kiệu, rốt cục cũng đến phiên Phượng Lan Dạ các
nàng, xe ngựa chậm rãi chạy đi, phía ngoài có thanh âm thái giám vang lên:
"Công chúa xin mời xuống kiệu thôi."

Lập tức có người đến xốc rèm lên, bên ngoài xe ngựa hai gã thái giám

cung kính cúi đầu tựa như tiên hạc đồ(tranh tiên hạc àh) , khuỷu tay buông
xuống một cây phất trần, khom người cúi đầu, rất là cẩn thận.

Hoa Ngạc dẫn đầu bước xuống xe ngựa, vươn tay giúp Phượng Lan Dạ

xuống xe, dưới chân là nền đá Bạch Ngọc, bậc thềm bằng đá sáng bóng
loáng, hai bên cửa cung, lính gác mặc một thân khôi giáp, một tay đè đại
đao đeo bên hông, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào những
người chờ đợi tuyển khuê tú này, khắp người nguội lạnh vô tình, không một
điểm biến hóa.

Hai gã thái giám ở phía trước dẫn đường, một đường hướng đến trước

cửa cung mà đi tới.

Hoa Ngạc vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy thân ảnh phía trước, không khỏi

vươn tay kéo tay áo Phượng Lan Dạ , nhỏ giọng nói thầm: "Công chúa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.