con người luôn luôn bất động thanh sắc dù thái sơn áp đỉnh, lúc này lại tràn
đầy khủng hoảng, vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, hai tay đã ôm lấy nàng, kích
động mở miệng.
" Vụ Tiễn, ngươi tỉnh, ngươi cuối cùng tỉnh, tại sao phải làm ra chuyện
như thế này."
Nam Cung Quân gắt gao ôm lấy Tư Mã Vụ Tiễn, tựa hồ sợ buông lỏng
ra một chút nàng liền thật sự ngủ say bất tỉnh , cho tới giờ khắc này hắn
mới hiểu rõ ràng, ý thức sâu nhất trong đáy lòng mình, rất muốn giữ lại
nàng, không phải hắn không muốn cưới nàng làm chính phi, cũng không
phải hắn muốn kết hôn với nữ nhân khác, mà vì hắn thân bất do kỹ.
Từ nhỏ vận mệnh của hắn đã không phải do chính mình làm chủ, nữ
nhân mà hắn yêu, hoặc nữ nhân yêu hắn đều phải chịu nhiều khổ sở, nhưng
mà hắn thật sự muốn có người làm bạn.
" Vụ Tiễn, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Giọng nói của Nam Cung Quân trầm thấp đầy ái náy.
Tư Mã Vụ Tiễn đã phục hồi tinh thần lại, tuy rằng tinh thần không tốt,
nhưng vẻ mặt lại rất lạnh, sắc bén mở miệng: "Buông, ngươi đi đi, ta sẽ
không vào An vương phủ, ngươi cũng đừng tới tìm ta nữa, chúng ta từ nay
về sau không có nữa điểm liên hệ nào."
" Vụ Tiễn, đừng như vậy."
Nam Cung Quân thực buồn khổ, trên ngũ quan tuấn dật đôi mài nhíu lại,
trong đôi mắt tràn đầy nổi khổ không thể tả, nếu nói trên đời này có cái gì
là hắn mong muốn nhất, thì chính là nữ nhân này, nhưng vì sao lại khó như
vậy chứ?