quản gia Tần Trăn, cuối cùng là Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc.
Dọc theo đường đi, Hoa Ngạc hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn từ khắp
ngõ ngách của vương phủ, nhìn thấy thân ảnh của Ngũ công chúa Phượng
Lan Hoạ, đáng tiếc dọc theo đường đi cũng không thấy được gì lạ chứ đừng
nói là bóng dáng người.
Một đường đi xuyên qua đình, cầu, mắt thấy đã tới cửa lớn vương phủ.
Ai biết nửa đường có người chạy ra ngăn cản đường đi, thanh âm lạnh
lùng vang lên.
"Đây là ai a?"
Phượng Lan Dạ vừa nghe liền biết người nói chuyện là ai? Chính là Như
phu nhân Trầm Trân Châu, xem ra nữ nhân này vẫn không học được khôn,
nàng rõ ràng là tự tìm lấy khổ, Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu, xuất ý
cười huyết tinh, buổi tối hôm nay nàng đã bị đè nén quá đủ, không nghĩ tới
nữ nhân này lại tự động đưa đến cửa. Tốt, thật sự là quá tốt. Trên khuôn
mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng, bao phủ một tầng sát khí, vẫn đi ở bên
cạnh nàng Tần quản gia không khỏi hoảng hốt, hiện tại trong lòng hắn biết
rõ ràng tiểu nha đầu này là người lãnh huyết, chỉ sợ nữ nhân Trầm Trân
Châu ngu ngốc này sẽ chịu thiệt thòi, nhanh chóng mở miệng.
"Nếu Như phu nhân, đã trễ thế này sao còn không đi nghỉ ngơi, đây là
khách quý của Vương gia."
"Khách quý?" Ai biết Trầm Trân Châu vừa nghe lời nói của Tần quản
gia, giận mà không có chỗ phát, nghĩ đến một cái vong quốc nô nho nhỏ lại
đường đường trở thành Tề Vương phi, mà muội muội của nàng mà phải trở
thành một tiểu thiếp trong phủ tam hoàng tử, không khỏi nổi trận lôi đình,
hơn nữa chính mình cũng ăn thiệt thòi của nữ nhân này mấy lần, còn có khi
ở trên đại điện, Vương gia lại muốn dâng nha đầu kia làm sườn phi, đúng là