đủ mọi chuyện xảy ra dồn về một chỗ, nàng cùng Phượng Lan Dạ cơ hồ trở
thành cừu nhân bất cộng đái thiên (không đội chung trời).
Có lẽ ở nơi khác, nàng có chút sợ nàng ta, nhưng nơi này là Tấn vương
phủ, nàng có cái gì phải sợ.
Trầm Trân Châu nghĩ thế, liền tiếp tục ngăn trở đường đi của Phượng
Lan Dạ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
"Nàng ta mà tính cái gì khách quý, một vong quốc nô thân phận thấp,
ngươi cho là có thể tiến vào Tề vương phủ liền tài trí hơn người sao? Nói
cho ngươi biết, Tề vương khắc mẫu khắc thê, ngươi mà đi vào đó lập tức sẽ
bị khắc chết." Nàng ác độc mắng , đáng tiếc thanh âm vừa rơi xuống, liền
nhìn thấy Phượng Lan Dạ giơ tay lên quăng một cái tát qua, sau đó tiểu
thân ảnh của nàng liền tiến lên phía trước, ra tay nhanh chóng bóp lấy cổ
của Trầm Trân Châu, tay kia thì nhanh chóng tung ra một quyền vừa nhanh
vừa mạnh vào bụng nàng ta, sau đó nhấc chân đá thêm một cái.
Một phen quyền đấm cước đá, Trầm Trân Châu lập tức bị đánh té trên
mặt đất, mà hết thảy chuyện này phát sinh quá nhanh , đợi cho mọi người
kịp phản ứng, thì Trầm Trân Châu đã bị đánh xong, nằm rên rỉ trên mặt đất,
trợn to mắt có vẻ khó thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt, thống khổ khóc
lên, sau đó hướng về phía Tần Trăn mệnh lệnh.
"Các ngươi đều là người chết sao? Bản phu nhân bị đánh , mà các ngươi
thì đứng xem trò vui."
Trong lúc nhất thời không ai dám cử động, tất cả mọi người đều nhìn
chằm chằm người đầu sỏ vừa gây nên chuyện kia, chỉ thấy nàng làm như
không có việc gì vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn Tần Trăn, mở miệng gằng từng
chữ một.
"Nàng ta vừa rồi mắng Tề vương cái gì? Nếu là việc này rơi vào tai
Hoàng Thượng, đừng nói chỉ là một Như phu nhân nho nhỏ, mà ngay cả