hoảng sợ, Phượng Lan Dạ xem nàng sợ hãi, nghĩ từ trước đến giờ nàng ở
bên mình, cũng có chút tình cảm, liền thở dài một hơi.
"Hoa Ngạc, ngươi phải nhớ kỹ, về sau đừng quan tâm đến ngũ công chúa
Phượng Lan Hoạ, nàng đã thành người của Tấn vương, không phải chung
một đường với ta , mặc kệ tìm được hay là không tìm được, nàng đều là
một quân cờ trong tay Tấn vương."
Hoa Ngạc gật đầu, nàng biết công chúa nói đúng, nhưng nghĩ đến ngũ
công chúa giờ phút này bị giam hãm trong Tấn vương phủ, liền cảm thấy
bất an, nhưng lại nghĩ đến chuyện chủ tử sẽ không cần nàng nữa, nàng đâu
dám có nửa điểm ý kiến, liền nhanh chóng nhận lỗi.
"Công chúa, Hoa Ngạc biết sai rồi."
"Ừ, vậy là tốt rồi, "Phượng Lan Dạ gật đầu, nhưng không có nói chuyện,
lại nhắm hai mắt lại.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, thẳng đến Nô Nhai, nàng vào viện, thấy
mọi người đang sốt ruột đứng đợi, trừ bỏ Diệp Linh cùng Diệp Khanh, còn
có Vụ Tiễn, bởi vì lo lắng nên đã dẫn tiểu nha hoàn đứng ở trong sân đợi
nàng.
Vừa thấy Phượng Lan Dạ đi vào, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi,
mọi người liền vây xung quanh nàng.
"Thế nào? Tấn vương không làm khó ngươi chứ, tại sao hắn muốn gặp
ngươi làm cái gì?"
Tư Mã Vụ Tiễn buồn bực mở miệng, Phượng Lan Dạ kéo nàng đi vào,
nhợt nhạt mở miệng: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì, hắn muốn nạp ta
làm sườn phi?"