Nam Cung Diệp, xem ra chúng ta nhất thiết phải gặp nhau một lần, ta
ngược lại muốn xem ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nghĩ tới đây, vung tay, xoay người: “Trở về đi, đi dạo hơn nửa ngày, ta
cũng mệt rồi.”
“Dạ, vương phi.”
Diệp Linh và Diệp Khanh vừa nghe thế, liền thở dài một hơi, trên mặt
tràn đầy ý cười, vội vã quay đầu trở về, đi phía trước dẫn đường, đoàn
người quay về Liên viện.
Không nghĩ mới đi được vài bước, liền nghe thấy mơ hồ có âm thanh nói
truyện phía trước.
Bởi vì phía trước bị ngăn cách bởi một vài gốc cây cao to, che chắn các
nàng, cho nên người đang nói chuyện phía trước không phát giác ra, thanh
âm bén nhọn cao vang, còn có chút bất bình tức giận.
“Hừ, nữ nhân đó kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ là một vong quốc nô
thôi sao? Cho rằng chính mình rất giỏi à, căn bản vương gia chỉ chơi đùa
với nàng ta thôi, nếu thực sự coi trọng nàng ta, sao lại bắt nàng ta cùng gà
trống bái đường.”
Lời này vừa rơi xuống, những người bên cạnh hiển nhiên thập phần
hoảng sợ, lập tức có người chìa tay bịt mồm nàng ta.
“Cấn Nhi, ngươi đừng nói lung tung, bị vương phi nghe được là không
xong đâu.”
Nha đầu che miệng kia lập tức bị nàng ta đẩy cho một cái, cái nha đầu
gọi Cấn Nhi bất mãn kêu lên: “Ngươi làm gì thế hả? Cho dù nàng thật sự
nghe thấy lời ta nói thì thế nào? Đừng quên, ta và các ngươi không giống
nhau, ta là được hoàng thượng ban cho.”