ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 604

Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu, vén quần áo ngồi ở trên giường, tóc dài trên đầu

xõa xuống, bóng loáng dưới ánh đèn, nàng là một mỹ nhân linh lung như
ngọc .

Hoa Ngạc đã sớm mang đàn tới, Phượng Lan Dạ khoác áo bước xuống

giường, ngồi thẳng trước đàn, ánh mắt quay lại nhìn trên người giường,
từng chút từng chút nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một đóa
mai nở rộ giữa trời đông giá rét. Mùi thơm thổi tới.

Tư Mã Vụ Tiễn than nhẹ trong lòng, Tề vương có phúc khí biết bao

nhiêu a, đã có được người tú ngoại tuệ trung như Lan Dạ, chỉ mong hắn
hiểu được mà quý trọng.

Tiếng đàn vang lên, sâu thẳm mờ ảo, thật giống như xuyên qua màn đêm

đen kịt mà đến, trong nháy mắt phá vỡ tâm hồn người khác.

Dưới đèn, mấy người ở trong phòng mặt mũi bắt đầu tương hoà lại, từ từ

nhắm mắt, tựa hồ đang trôi bên trong sự mờ ảo đó.

Không tiếp lấy một tia bất an sợ hãi, thế giới vào giờ khắc này là tương

hoà, an bình , mà tiếng đàn kia thật giống như một đôi tay mềm mại nhẹ
nhàng vuốt ve đầu người, ở bên tai nhẹ lẩm bẩm lời nói dịu dàng.

Ngoài cửa sổ, tiếng đánh nhau từ từ nhỏ xuống, bởi vì rất nhiều thích

khách che mặt đã bị giết, có khác một số người nghe được tiếng đàn, dường
như bị cảm hóa rồi, đã thu tay lại , rất nhanh biến mất ở trong sân.

Trả lại cho trời đất một mảnh sự yên lặng.

Một khúc vừa kết thúc, tiếng đàn rơi xuống, dư âm quanh tai, trong

phòng ngủ vang lên tiếng vỗ tay, Tư Mã Vụ Tiễn vỗ trước hết phát ra lời
trầm trồ khen ngợi: "Hay, tài gảy đàn của Lan Dạ là Thiên Hạ Vô Song, mà
tiếng đàn là tuyệt thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.