Phượng Lan Dạ phất tay, Tích Đan liền lui xuống, hiếm khi được nhìn
thấy sắc mặt Tiểu Vương phi khó coi, trong lòng không khỏi trộm vui vẻ
một lát, bất quá cũng không dám để lộ ra ở trên mặt, nếu không chỉ có tự
mình chuốc lấy khổ.
Trong khách sãnh, Diệp Linh cùng Diệp Khanh chờ cho mấy tiểu nha
đầu đem sổ sách sửa sang lại tốt, sắp đặt chỉnh tề, liền mang con chim kia
ra ngoài.
Mà Ngân ca cùng mấy tiểu nha đầu này ở chung một chỗ, cũng học được
rất nhiều lời nói để khen ngợi nữ nhân, lúc này, Diệp Linh trêu chọc một
cái, nó lập tức cao hứng kêu lên.
" Vương Phi thật xinh đẹp a, Vương Phi thật xinh đẹp a."
Phượng Lan Dạ trong lòng vốn đang buồn bực, nghe thế không khỏi dễ
chịu một chút, trợn mắt nhìn Ngân ca một cái, phun cho nó một ngụm:
"Cũng biết lắm lời."
Ngân ca càng gọi đến vui vẻ: "Tiểu Vương phi thật xinh đẹp, Gia tới, Gia
tới."
Người trong phòng đều bị chọc cười, con chim này thật là thú vị, Phượng
Lan Dạ cũng cười, nên trong phòng liền ấm áp rất nhiều.
Phượng Lan Dạ cũng không đi xem sổ sách trên bàn, mà đứng lên cùng
mấy tiểu nha đầu trêu chọc Ngân ca, dạy Ngân ca mắng người.
" Gia là tên khốn kiếp, Gia là tên khốn kiếp."
Nàng dạy Ngân ca mắng Nam Cung Diệp, làm phía sau hoàn toàn yên
tĩnh, mấy tiểu nha đầu cũng không dám nói gì, nhưng Ngân ca lại rất có
linh tính, loạng choạng cái đầu nhỏ, lại không mắng gì, nó thấy Phượng