Hoa Ngạc cùng Diệp linh lập tức thông minh cúi người: "Nô tỳ xin được
cáo lui trước."
Hai người liền vung tay lên dẫn đám người bên trong phòng khách lui ra
ngoài.
Trong đại sảnh an tĩnh không tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ hai người, song đồng đụng nhau toé lửa, va chạm vang trời một
phen, cuối cùng Nam Cung Diệp không ẩn nhẫn nữa mở miệng.
"Vương Phi đang làm cái trò gì?"
" Ta làm cái trò gì? Người ta muốn gặp ngươi, ta có thể làm trò gì chứ."
Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc một cước
vừa bước ra cửa còn bỏ lại một câu: "Đáng tiếc người ta tương tư thật khổ."
Thanh âm không cao không thấp, không lớn không nhỏ, đầy đủ để người
ở bên trong nghe được thì liền đi.
Ánh mắt của Nam Cung Diệp nheo lại, khóe môi vẽ ra nụ cười, tà mị
nhuộm cả đáy mắt.
Xem ra tiểu nha đầu này thật đã đem hắn trở thành đồng tính, hắn hẳn
nên làm cái gì đó? Để cho đầu óc nàng vận động một chút, và biết cái gì
gọi là đồng tính.
Bất quá Phượng Lan Dạ đã dẫn người đi, nên nào biết đâu rằng tâm tư
Gia đang khuấy động.
Liên viện, ánh đèn nhẹ lay động, cả tòa phủ đệ nơi nơi đều là một mảnh
ửng đỏ.
Trong khách sãnh, Phượng Lan Dạ ngồi ở dưới đèn sửa sang lại sổ sách,
nói thật ra , thì sổ sách này làm rất tốt, đa số đã được Tích Đan sửa sang lại