ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 664

Lúc Vân Phượng chưa bị diệt, nàng chính là tiểu Công chúa của Vân

Phượng, nghe nói Quốc Vương và Hoàng hậu rất thương yêu nàng, sao lại
nói không ai đối tốt với nàng, hắn nhất thời không biết nói gì, chỉ biết bản
thân rất thương yêu tiểu nha đầu này, tình cảm đó càng lúc càng mãnh liệt,
về sau sẽ không cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng.

Nhớ đến lúc hắn bảo Nguyệt Cẩn chuẩn bị ấm lô, Nguyệt Cẩn miệng

cười rộng ngoác đến tận mang tai, cuối cùng bị hắn hù cho một trận.

Kỳ thực giống như bây giờ rất tốt, săn sóc bảo hộ một người, cảm giác

thật là diệu kỳ.

Phượng Lan Dạ mở to đôi mắt diễm lệ nhìn chằm chằm vào dung nhan

sáng trong, cao quý như ngọc kia, xe ngựa lắc lư, tóc mai trên đầu hắn
buông thả tự nhiên, da thịt trơn bóng không tì vết, lông mi dài dài che phủ
đôi mắt thâm sâu khó lường, cái mũi cao cao, bạc môi hơi mỏng, xinh đẹp,
gợi cảm.

Nam nhân này lớn lên thật đẹp, lần trước nàng nói hắn là đoạn tụ, hắn

cũng thừa nhận, thật đáng tiếc cho một nam nhân tốt như vậy.

Không chỉ đẹp người, mà tiếng nói cũng rất êm tai.

Phượng Lan Dạ vừa nghĩ đến hai chữ “âm thanh”, trong đầu bỗng hiện ra

thanh âm vang lên trước khi hôn mê trong đại điện Vân Phượng ngày đó,
thanh âm đó trong veo lại lạnh lẽo, lạnh thấu xương như nước suối trên
Thiên Sơn, nhưng lại không có sự mê hoặc, thập phần êm tai.

Sau khi tỉnh lại thì đã ở trên thuyền lớn của Sở vương, cho nên luôn nhận

thức Sở vương chính là người đã cứu nàng, thế nhưng thận trọng nghĩ lại,
tiếng nói của Sở vương Nam Cung Liệt hơi thô, phóng khoáng lại trầm
thấp, nghe giống thanh âm của những nam tử nơi thảo nguyên mênh mông
phương Bắc, không có cái gọi là trong trẻo cuốn hút, nghĩ kỹ một chút thì
thấy có vài phần giống với thanh âm của Nam Cung Diệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.