" Trầm Vân Tinh kia thật sự là loài hồ ly, mặc ít đồ như vậy, làm cho
người khác cười chết thôi, muốn câu dẫn Vương gia nhà chúng ta, cũng
không xem một chút thân phận của chính mình."
Hoa Ngạc vừa nghĩ đến Trầm Vân Tinh kia hai mắt nhìn chằm chằm vào
Nam Cung Diệp, liền thay chủ tử tức giận.
Nữ nhân đó thật không biết xấu hổ, mặc ít như vậy, còn muốn cùng Tam
hoàng tử li hôn, nàng ta thật có dũng khí nha, suy nghĩ của nữ nhân đó,
nhất định là muốn tiến vào Tề vương phủ rồi.
"Chủ tử, người ngàn vạn lần đừng để ý đến nữ nhân Trầm Vân Tinh đó ,
lần sau nếu nàng lại đến thăm viếng , để Tích quản gia trực tiếp đuổi ra
ngoài."
Diệp Linh đồng ý quan điểm của Hoa Ngạc, gật đầu, nữ nhân Trầm Vân
Tinh này trong lòng không yên phận, mặc dù lớn lên xinh đẹp, bất quá
Vương gia cũng không có liếc nhìn nàng một cái, khiến cho mặt nữ nhân
đó cũng tái đi rồi, đáng đời, hai người nghĩ tới liền cười thành tiếng.
Phượng Lan Dạ nhướng mi, trừng mắt liếc hai tiểu nha đầu một cái.
" Được rồi, đừng có nói mãi thế, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Phượng Lan dạ không thích sau lưng người khác nói linh tinh, hơn nữa
hôm nay thức dậy sớm, quả thật có chút mệt mỏi.
"Vâng"
Hai tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì nữa,
đưa tay giúp đỡ Phượng Lan Dạ đi qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Ngân ca thấy không có ai để ý tới nó, tựa hồ nóng nảy, liên thanh hô:
"Tiểu vương phi thật xinh đẹp, các cô nương thật xinh đẹp."