"Dạ "
Ba người đồng loạt lên tiếng trả lời, bây giờ các nàng đối với vị này Tề
Vương phi chẳng những là kính nể, hơn nữa còn coi nàng giống như thần
thánh vậy, nếu không có nàng, chủ tử các nàng đã đánh mất mạng mấy lần.
An Vương Nam Cung Quân cùng Tề Vương Nam Cung Diệp hai người,
đến tận buổi tối mới trở về, một hồi liền minh bạch những chuyện đã phát
sinh.
Nam Cung Diệp trái lại không nói cái gì, hắn biết nha đầu kia luôn luôn
lớn gan , hành vi ngông cuồng, hơn nữa đối với người mà nàng coi trọng sẽ
quên mình xả thân.
Nhưng là nghĩ đến nữ nhân kia trong lòng Phượng Lan Dạ có địa so với
hắn còn cao hơn, tự nhiêu lại là có chút buồn bực , sắc mặt thâm trầm,
quanh thân bao phủ hàn ý.
Hai người Nguyết Cẩn và Nguyêt Hộc tưởng rằng chủ tử tức giận tiểu
vương phi lỗ mãng, vội vàng mở miệng.
"Gia ngươi đừng trách tiểu vương phi."
Kỳ thật trong chuyện này tiểu vương phi thật đúng là làm bọn hắn kính
nể, vì giúp đỡ bằng hữu không tiếc cả mạng sống, ngay đến cả nam nhân có
đôi khi cũng không làm được như vậy , cho nên bọn họ không hy vọng tiểu
vương phi bị bất cứ trừng phạt.
Nam Cung Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người phía dưới, sắc mặt âm
ngao lăng hàn, âm thanh lạnh bạc vang lên.
"Các ngươi nói xem trong lòng nha đầu đó ta quan trọng hơn, hay là Tư
Mã kia quan trọng hơn?"