Lời vừa nói ra, hai người Nguyệt Cẩn, Nguyệt Hộc hai tròng mắt thiếu
chút nữa rớt xuống, bọn họ tưởng rằng gia hiện tại đang tức giận, kỳ thật
gia chỉ là đang ghen tỵ, thật là thú vị a, bất quá trên mặt cũng không dám
biểu hiện ra, bọn họ cũng không phải muốn chết, hai người vội vàng mở
miệng nịnh nọt.
"Trong lòng Tiểu vương phi, gia tuyệt đối là đứng thứ nhất."
"Đúng vậy, chắc chắn là như vậy."
Hai người cùng vuốt mông ngựa nói làm cho Nam Cung Diệp sắc mặt
rạng rỡ lên một ít, tiếp theo còn nói ra một câu: "Nếu là bổn vương cũng
gặp phải sự tình như vậy, các ngươi nói nàng có thể quan tâm như vậy hay
không?"
Một lời nói xong, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, hắn muốn tìm cơ hội thử
nha đầu này xem, Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc đã đi theo Nam Cung
Diệp bao nhiêu năm, đối với suy nghĩ của hắn,chỉ cần nhìn ánh mắt hắn, kỳ
thật hiểu rõ như lòng bàn tay, vừa nhìn thần sắc của hắn, liền bất an cười
gượng, vội vàng nói: "Gia bình an là được rồi, thuộc hạ khẳng định, trong
lòng tiểu vương phi gia tuyệt đối đứng thứ nhất."
" Uhm, vậy là tốt nhất."
Nam Cung Diệp có đáp án hài lòng, cuối cùng sắc mặt mới rạng rỡ một
ít.
Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc thì mắt trợn trắng, trong lòng âm thầm suy
nghĩ, có phải nam nhân một khi thích người nào liền trở nên ngu ngốc như
vậy hay không, bọn họ sau này nên dựa vào đó mà xử xự cho thỏa đáng.
So với Tề Vương Nam Cung Diệp dường như không có việc gì ấy, thì
An Vương Nam Cung Quân sắc mặt lại vô cùng khó coi.