Biết ngăn cản không được, chi bằng cùng đi.
Phượng Lan Dạ kinh ngạc nhíu mài, nàng nghĩ đến hắn sẽ ngăn cản,
không nghĩ tới hắn lại muốn cùng đi, bất quá cùng đi thật là có chút phiền,
nàng buông chén trà trong tay, nâng má lên nhìn Nam Cung Diệp, nghiêm
túc nhấn mạnh.
"Cùng đi không có vấn đề, bất quá ngươi phải nghe an bài của ta, nếu
không miễn bàn nữa"
"Ách?"
Nam Cung Diệp cau mài, không biết đây là ý tứ gì, hắn đang muốn hỏi
Phượng Lan Dạ.
Tiểu nha đầu động tác đã linh hoạt đứng dậy, duỗi tay kéo bàn tay to của
hắn dẫn đi, Nam Cung Diệp lực chú ý liền dời đi, ánh mắt dời về phía bàn
tay lôi kéo mình, rất nhỏ, rất trơn bóng, tự nhiên nắm tay chính mình,
nhưng lại làm tâm hắn có một mảnh mềm mại, tựa hồ không giống như kẻ
khác động chạm, liền tùy nàng kéo hắn vào phòng ngủ của nàng.
"Ngồi xuống"