" Hoàng thượng, Mộc Miên sợ."
"Không có chuyện gì, trẫm không có việc gì ."
Hạo Vân đế nheo mắt lại, vươn ra bàn tay to vuốt ve bàn tay mềm nhẵn
đó, suy nghĩ của hắn đã bay đến thật lâu thật xa của nhiều năm về trước,
nàng một thân bạch y, xinh đẹp tuyệt đại, nàng thích nắm lấy tóc của hắn,
thích dùng chân đá hắn, căn bản không có xem hắn là một hoàng đế, nhưng
hắn cứ như vậy mà yêu thương nàng, xem nữ nhân này như bảo bối trong
lòng bàn tay, cả đời cũng chỉ có một, mặc dù hậu cung giai lệ ba nghìn,
nhưng những nữ nhân kia chẳng qua là để bày trí, là công cụ để thâu tóm
quyền lực của hoàng đế, chỉ có nàng mới là người hắn muốn , nhưng mà?
Hạo Vân đế nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt mở ra, phát sinh sự hung ác
cùng sát khí, tràn ngập ở trong con ngươi đen nhánh, làm cho người ta cảm
thấy khủng hoảng sợ hãi, điều này làm Mộc Miên cảm ứng được trước, thở
cũng không dám thở mạnh.
Giây lát, Hạo Vân đế đã khôi phục lại như cũ, nhắm hai mắt lại, hưởng
thụ bàn tay mềm nhẹ của Mộc Miên đang đắm bóp bắp đùi của hắn, rất
thoải mái, rất tự tại.
Ngoài cửa điện, Nguyên Phạm dẫn Hình bộ Lý đại nhân đi vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, Lý đại nhân đã tới."
" ừ, đứng lên đi."
Hạo Vân đế cũng không có mở mắt, chỉ tùy ý phất phất tay, đôi tay của
Mộc Miên cũng không có ngừng lại, tiếp tục nắm, quỳ bên dưới Lý đại
nhân không dám lơ là, mau chóng trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ
phụng chỉ đi bắt Tề vương phi, nhưng mà Tề vương lại đi theo Tề vương
phi cùng vào ở trong nhà giam."