- Vợ anh nhắn anh gọi điện lại cho chị ấy.
Cô lạnh lùng nói với lại phía sau trước khi hai cánh cửa thang máy
sập lại trước mũi anh, mang theo bóng dáng cô nhỏ bé với đôi mắt
đen đẫm ướt.
Vi lao ra khỏi toà building, đi như chạy trên đường phố. Một làn
gió thổi vào mặt cô mát rượi. Đầu óc trống rỗng, cô cứ tiến về
phía trước mà không biết là mình đi đâu. Mọi thứ nhòe nhoẹt sau
làn nước mắt, cô cũng chẳng buồn xin lỗi mỗi khi va phải những
người đi ngược chiều. Cô không biết vì sao cô lại có thể khóc nhiều
đến thế. Vì cơn hoạn nạn của gia đình, vì nỗi đau đớn mất anh, vì
cảm giác cay đắng của người bị lừa dối hay vì tất cả những thứ đó
cộng lại đã khiến cô tan chảy thành nước mắt? Cô giận dữ một cách
bất lực trước sự yếu đuối của mình. Cô cắn chặt môi để không
khóc, những móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay như muốn xé rách
da thịt. Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cô tự nhủ đây sẽ là những
giọt nước mắt cuối cùng cho chuyện này. Mọi chuyện rồi sẽ qua,
cô sẽ không nhỏ thêm một giọt nước mắt nào vì anh nữa. “Mọi
chuyện rồi sẽ qua, nhất định sẽ qua, chỉ cần thêm một chút thời
gian nữa thôi’’ - Cô lặp đi lặp lại ý nghĩ này. Dù sao thì khóc cũng
không giúp cô giải quyết được chuyện gì, cô cần có sức lực và một
tinh thần khỏe mạnh để đương đầu với những khó khăn trước mắt
của gia đình. Cô sẽ là chỗ dựa duy nhất cả về tinh thần lẫn vật
chất của cậu em trai. Nếu không làm được gì cho bố thì ít nhất cô
cũng phải tỏ ra mạnh mẽ để bố cô không phải lo lắng... Mải mê với
những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, Vi bước đi như người mộng du,
không hề biết rằng cô đang bước qua đường khi đèn dành cho
người đi bộ vẫn còn màu đỏ. Tiếng một ai đó hét lên thất thanh,
rồi tiếng còi ô tô rít lên đầy giận dữ. Nhưng ngay lúc đó, một cánh
tay mạnh mẽ kéo Vi về phía sau. Cô mất thăng bằng ngã chúi
xuống kéo theo cả người vừa cứu cô thoát chết trong gang tấc. Vẫn