và không phải dành cho cô đâu, đừng để cho tôi nghe thấy tiếng cô
lần thứ hai.
Những tiếng tút tút dài đều đặn vang lên bên tai cô. Đầu dây
bên kia đã dập máy. Nhưng tất cả những gì mà Vi nghe được chỉ là
những tiếng “vợ” được lặp đi lặp lại miệt mài như một cuốn băng
cát sét hỏng. Đầu Vi ong ong, cô cảm thấy máu đang dồn lên nóng
bừng khuôn mặt. Tim cô đập nhanh và mạnh đến mức cô có thể
nghe thấy cả những tiếng thình thịch, thình thịch mỗi lúc một to.
“Anh ấy đã lừa dối mình”. Ý nghĩ đó lóe lên như một ánh chớp rạch
ngang bầu trời trước khi tất cả bỗng đột nhiên chìm vào bóng tối...
Khi Vi tỉnh dậy, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là khuôn mặt lo
lắng của Nguyên đang cúi xuống bên cô. Cô nhận thấy mình đang
nằm trên chiếc sofa quen thuộc, mũi cô ngửi thấy mùi dầu gió
xông lên nồng nặc. Cô thấy anh vội vàng vòng cả hai cánh tay đỡ
lấy bờ vai cô, giọng đầy âu lo:
- Có chuyện gì xảy ra thế? Em thấy trong người thế nào rồi?
Cô nhìn anh đăm đăm, không thốt nổi một lời. Thay vào đó, nước
mắt cô tuôn ra như mưa, như thể anh đã vô tình khơi trúng mạch
nước ngầm. Anh bối rối đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên
gò má cô, rồi dịu dàng ôm lấy bờ vai cô. Vi để mặc cho anh tựa
đầu cô vào vai anh. Cô không phản ứng gì. Tất cả những gì mà cô có
thể làm lúc này là khóc. Khóc như trong đời cô chưa bao giờ được
khóc. Cô những muốn gào lên cho vơi nỗi lòng, nhưng cuối cùng lại
chỉ là những tiếng nức nở, nghẹn ngào. Anh xót xa nhìn cô chìm
đắm trong nỗi đau khổ đến cùng cực. Không biết chuyện gì đã xảy
ra, anh có thể làm gì để dịu bớt nỗi đau đớn của cô? Anh lặng lẽ vỗ về
cô, để mặc cho cô khóc, hy vọng nước mắt có thể làm vơi bớt nỗi
buồn trong lòng cô.