ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 113

chặng đường mới, không có gì để mất, không ảo tưởng, không mơ
ướ

c viển vông, cô sẽ phải làm tất cả để tồn tại với hành trang duy

nhất mà cô mang theo là một trái tim rỉ máu. Dẫu sao thì ngày mai
mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ. Cô tự nhủ rằng ngày mai cô sẽ
phải chấm dứt mọi lưu luyến, gạt bỏ mọi ưu phiền, xoa dịu mọi nỗi
đau, cô sẽ phải để chúng lại phía sau lưng hoặc chôn chúng xuống
cái góc sâu nhất trong đáy tim cô để có nghị lực mà tiếp tục phấn
đấu. Dẫu sao thì nơi này cũng chỉ là một ga nhỏ trong chặng đường
dài của cuộc đời cô, không phải là bến đỗ cuối cùng, mọi chuyện sẽ
không thể chấm dứt ở đây. Phải là bất kỳ nơi nào có bố cô, có em
trai cô, cho dù đó là ngôi nhà nhỏ ấm cúng của gia đình hay sau
những song sắt của trại giam lạnh lẽo... nơi đó mới là nơi trái tim cô
thuộc về...

- Vi à, anh muốn nói với em một chuyện.

Đột nhiên Quân quay sang nói với cô bằng một giọng hết sức

nghiêm túc khiến Vi bỗng cảm thấy lo lắng. Rồi không đợi cô trả
lời, anh cho xe rẽ ngoặt sang một con phố nhỏ và đứng khựng lại bên
vệ đường. Vi ngơ ngác nhìn anh:

- Sao anh lại dừng ở đây?

- Đi dạo một chút ở Harbour Front được chứ? Từ đây đi bộ ra đó

cũng không xa lắm.

- Vâng - Vi ngoan ngoãn gật đầu - Nhưng có chuyện gì ạ? - Cô hỏi

bằng giọng lo lắng.

Quân không trả lời, anh móc ví lấy mấy đồng xu bỏ vào trạm

thu phí đậu xe bên đường. Nhặt mẩu ticket in ra từ chiếc máy và đặt
vào trước kính xe xong xuôi, anh kéo tay Vi thong thả bước về hướng
Harbour Front. Thấy Quân đột nhiên dừng xe, đột nhiên muốn nói
chuyện gì đó với cô, nhưng giờ lại đột nhiên im lặng, Vi cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.