ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 148

- Đừng khóc nữa em. Bố khỏe mạnh là tốt rồi. Em vui thì bố

mới yên tâm được.

- Em biết, nhưng mà không thể kiềm chế được - Cô rầu rĩ gạt

những sợi tóc đang dính bết trên má, lặng lẽ bước lên phía trước.

Cứ mỗi lần vào thăm bố, ước muốn cháy bỏng được bù đắp

cho ông lại bùng lên dữ dội trong cô. Quyết tâm lo cho em trai được
ăn học đầy đủ theo nguyện vọng của bố lại thêm một lần được hun
đúc. “Bằng mọi giá”, cô khẽ thì thầm.

Đêm đông Hà Nội lạnh đến tê người. Tuy nhiệt độ chỉ quãng

mười hai đến mười lăm độ C, chẳng thấm tháp gì so với Toronto,
nhưng trong nhà không có hệ thống sưởi nên cái lạnh cứ thấm
dần, thấm dần như xuyên thấu vào da thịt. Phần vì lạ nhà,
phần vẫn còn chưa quen với sự thay đổi múi giờ, Vi không sao ngủ
được. Cô cứ nằm thao thức, mở mắt chong chong nhìn lên trần
nhà. Những hình ảnh của cuộc gặp mặt buổi sáng với bố cô bỗng
nhiên ùa về rõ nét đến từng chi tiết. Tuy cô có yên tâm đôi chút
khi nhìn thấy ông vẫn khỏe mạnh, tinh thần tốt, nhưng cô lại xót
xa biết bao khi thấy những nếp nhăn mỗi ngày một hằn sâu trên
khuôn mặt ông. Mái tóc ông cũng đã có thêm không biết bao nhiêu
sợi bạc. Vi khẽ thở dài, tự nhủ, chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi,
mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp... Rồi bất chợt Vi nhớ đến câu
chuyện bố cô kể về “những người bạn bí ẩn” đã mang tiền đến
cho ông trong suốt hơn một năm qua. Hơn một năm, chính là bằng
khoảng thời gian Nguyên tốt nghiệp và trở về nước... Nhưng làm
sao Nguyên lại biết chuyện của bố cô được nhỉ? Lần cuối cùng
chia tay anh ở Toronto hôm đó cô đã không nhắc một lời nào với
anh về chuyện này. Vi cố gắng gạt ra khỏi đầu những ý nghĩ kỳ
quái cứ khăng khăng gắn anh vào việc thăm nuôi bố cô, tự nhủ
rằng điều đó là không thể, mặc dù cô biết, chỉ cần anh muốn,
thì chuyện điều tra hoàn cảnh gia đình cô là việc quá dễ dàng. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.