ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 146

Chuyện trò thêm được một lúc nữa thì thời gian sắp hết, Vi

nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, cố cắn chặt môi cho khỏi bật
ra tiếng khóc. Quân biết ý, vội chào bố Vi rồi quay sang bảo cô là
anh và Sơn ra trước và sẽ chờ cô ở bên ngoài. Đợi cho Quân đi khuất,
Vi dúi vào tay bố cô xấp tiền mà cô đã chuẩn bị trước ở nhà.

- Bố vẫn còn tiền con vừa gửi mấy tuần trước - Bố khẽ lắc

đầu.

- Sao ạ? Thế bác Giang mới lên thăm bố à? Sao bác lại bảo con là

bác lên thăm bố cách đây mấy tháng rồi? - Vi ngạc nhiên nhìn
bố.

- Không phải, đây là tiền con gửi bạn con mang về cho bố mà? -

Ông nhìn cô vẻ thắc mắc.

- Con có gửi tiền cho bạn nào đâu nhỉ? - Vi băn khoăn - Từ đầu

năm đến giờ, con không có bạn nào về Việt Nam cả.

- Thế là thế nào nhỉ? Rõ ràng thỉnh thoảng có người từ bên đó

về con lại gửi tiền cho bố mà. Từ năm ngoái đến giờ bố đã nhận
được tất cả năm lần rồi.

- Thế ai đến đưa tiền cho bố? - Vi gặng hỏi.

- Mỗi lần một người khác nhau, đều bảo là bạn hoặc người quen

của con ở bên đó, nhân tiện họ về Việt Nam, con gửi tiền và quà về
cho bố - Ông khẳng định - Lần gần đây nhất là một cậu, độ ba
mươi tuổi, cao ráo, khôi ngô lắm.

- Có nói tên không bố?

- Bố có hỏi thì bảo tên là Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.