ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 176

một sức mạnh không thể nào cưỡng lại... Rất, rất lâu sau đó, Vi
nghe thấy tiếng chiếc xe nổ máy rồi nhẹ nhàng lướt đi, mang
theo anh mỗi lúc một xa cô. Sợi dây đang căng hết cỡ trong trái tim
cô chợt chùng xuống. Nước mắt bỗng lại rơi. Một lần nữa sức chịu
đựng của cô lại được thử thách.

Chuyến bay chặng về khởi hành lúc bảy giờ tối nên Quân và Vi

đã phải gọi taxi ra sân bay trước cả ba tiếng đồng hồ cho thư thả.
Chỉ có Sơn đi tiễn cô, rồi sau đó sẽ bắt xe buýt của sân bay về lại
thành phố. Dọc đường, tranh thủ lúc ngồi trên xe, Vi cứ dặn đi dặn
lại cậu em đến cả chục lần hàng lô những thứ “phải làm” và “nên
làm” để chuẩn bị sẵn sàng cho việc sang Canada học trong hai năm
tới. Xe đến sân bay lúc năm giờ kém mười lăm phút. Làm thủ tục
checkin, gửi hành lý xong xuôi, Vi vội giục Sơn về kẻo nhỡ chuyến
shuttle bus

(1)

lúc sáu giờ. Khi Sơn chào Vi và Quân về rồi, cô mới

chợt thấy lòng buồn hiu hắt. Lại cái cảm giác chống chếnh, bùi
ngùi, rưng rưng của các cuộc chia tay... như lần nào cũng thế.
Nhưng lần này, tâm trạng cô còn xấu hơn bởi sự xuất hiện của
Nguyên trong thời gian cô ở Việt Nam. Đã mấy lần Quân giục cô
làm thủ tục kiểm tra an ninh kẻo trễ nhưng Vi vẫn cố tình nấn ná
thêm, như vẫn còn rất nhiều lưu luyến với mảnh đất nơi cô sinh
ra và lớn lên này. Cho đến khi không thể trì hoãn thêm được nữa, cô
mới chịu xếp hàng vào làm thủ tục xuất cảnh. Nhận chiếc túi xách
tay từ băng chuyền của máy soi kiểm tra xong, Vi còn cố đưa mắt
nhìn lại phía sau lần cuối trước khi cùng Quân bước vào trong khu
vực chờ ở sân bay. Thoáng một chút thất vọng, Vi bỗng nhiên thấy
cáu kỉnh với chính bản thân mình. Cô tự hỏi không biết cô còn đang
mong chờ điều gì nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.