ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 180

trí tò mò hay để tìm hiểu thêm về văn hóa của dân tộc. Người có tuổi
đi là để tìm lại những ký ức của chính mình, tìm lại chút hương vị và
bóng dáng của những ngày xưa cũ. Còn cô, cô đi hội chợ vì cái gì chứ?
Có lẽ vì Quân, vì cô muốn anh vui - Vi tự hỏi rồi lại tự trả lời. Rõ
ràng đây là một dấu hiệu tiến triển đáng mừng trong mối quan hệ
của cô với anh.

Bất chợt trong dòng người chen chúc, một khuôn mặt nhìn

nghiêng quen thuộc bỗng lướt qua cô. Tim cô như ngừng đập. Cô nín
thở mất mấy giây rồi quả quyết chen lên phía trước, nhưng người
đó đã mất hút trong đám đông, như thể chưa bao giờ tồn tại. Vi
đứng ngây ra như người mất hồn. Vẫn biết điều đó là không thể…
Cô và người ấy đang ở cách xa nhau nửa vòng trái đất. Có lẽ giờ này
anh đang hạnh phúc vui đón năm mới cùng với gia đình nhỏ của
mình. Vẫn biết là không thể, mà sao mắt cô đang kiếm tìm, tai cô
đang lắng nghe, còn trái tim cô lại khấp khởi hy vọng đến thế…

Trong lúc Vi còn đang ngơ ngác đứng bên quầy bán hoa, thì bỗng

một bàn tay khẽ nắm lấy tay cô. Vi giật mình ngoảnh lại. Đôi mắt
cô chạm phải ánh mắt da diết của Quân. Cô lúng túng cúi mặt,
hoảng hốt. Những ý nghĩ lộn xộn lướt nhanh trong đầu cô. Lẽ nào
đã đến lúc cô phải đối mặt với tình huống khó khăn này.

Nhưng anh chỉ khẽ bóp nhẹ bàn tay cô, giọng hơi lạc đi:

- Em đói bụng chưa, có muốn ăn gì không?

Vi thở ra một hơi nhẹ nhõm, rất muốn rút tay về nhưng lại

không dám. Cô mỉm cười, cảm giác như vừa cất đi được một gánh
nặng:

- Em không đói. Anh có muốn lại đằng kia xem ca nhạc không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.