tiếng nhạc không lời êm dịu, bất chấp việc cô lăn từ trên giường
xuống đất, hết vứt chăn ra lại đắp chăn vào, cứ mỗi khi cô nhắm
mắt, những hình ảnh về anh lại hiện ra. Vi bực bội ngồi dậy. Cô
phải làm một cái gì đó để có thể thoát ra khỏi tình trạng này. Cuối
cùng cô đứng lên, cầm lấy chiếc chìa khoá hộp thư, quyết định sẽ
đi kiểm tra xem hôm nay có thư từ gì mới không, hy vọng một cái hoá
đơn thanh toán tiền điện hoặc điện thoại sẽ giúp cô trở lại với hiện
thực trần trụi. Có một cái hoá đơn thanh toán tiền điện thật, vài tờ
rơi quảng cáo, một tờ tạp chí khuyến mại hòng mong người đọc hứng
thú mà đặt báo thường kỳ, và cuối cùng, đập vào mắt cô là một
phong bì thư có con tem Việt Nam. Thư từ Việt Nam? Vi ngạc nhiên
nhặt chiếc phong bì lên, tự hỏi liệu lá thư này có thể của ai được chứ?
Vi có ít bạn bè, những người bạn thân nhất thường hay liên lạc với cô
qua email, chat, hoặc điện thoại. Những người duy nhất ở Việt Nam
biết địa chỉ nơi cô ở là bố và em trai cô. Lẽ nào lại có việc gì xảy ra
với bố hoặc em trai cô? Mà bố cô hiện vẫn chưa hết thời gian thụ
án. Vi bỗng chốc tái mặt, bản năng của con chim bị thương sợ cây
cong chợt ùa về. Cô run rẩy cầm lá thư lên, không còn đủ tỉnh táo
để suy luận một cách logic rằng nếu như có việc đột xuất xảy ra,
mọi người sẽ liên lạc với cô bằng điện thoại cho nhanh chứ chẳng ai
báo tin bằng thư tay gửi thường, mất mấy tuần mới đến. Chiếc
phong bì được xé ra, bên trong là một tấm thiệp chúc mừng. Vi hồi
hộp mở tấm thiệp. Một dòng chữ viết bằng bút mực đen rắn rỏi
hiện lên trước mắt cô khiến Vi bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở:
Nét chữ của Nguyên, những nét chữ có phong thái rất riêng mà
suốt đời này có lẽ cô không bao giờ quên được: “Em cho phép anh
được chúc mừng em nhân lễ tốt nghiệp chứ? Mong em luôn thành
đạt và hạnh phúc!”. Vi nhìn trân trân vào chữ ký quen thuộc của anh,
trái tim cô nhói lên, bất giác hai giọt nước mắt tự động lăn ra trên
gò má. Vi bất lực cấu vào lòng bàn tay mình một cái. Ngần ấy
năm trôi qua, trái tim cô vẫn hoàn toàn bị anh chế ngự. Cô than
thầm không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà không sao