ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 183

hiện lên xóa nhòa khuôn mặt đang tươi cười của Quân. Cô bỗng cảm
thấy mình sao mà yếu đuối, sao mà bất lực đến thế. Đối với
riêng Nguyên, trái tim cô mạnh hơn lý trí.

- Vi sao thế? Có phải em mệt không?

Giật mình trước câu hỏi của Quân, Vi mỉm cười gượng gạo:

- Em xin lỗi, đúng là em hơi mệt một chút.

- Chắc là mong đến lễ tốt nghiệp quá nên lại thao thức cả đêm

có phải không - Quân cố gắng chọc cô, nhưng trong giọng nói của
anh, Vi nhận ra có vị chua xót.

- Vậy có lẽ em nên về nhà nghỉ ngơi một chút, tiệc chúc mừng em

để đến cuối tuần có được không? - Anh nói vẻ buồn bã, có lẽ anh
cũng nhận thấy những xao động đang diễn ra trong trái tim cô.

- Em xin lỗi - Vi cúi mặt lảng tránh cái nhìn của anh, tự cảm thấy

có lỗi với Quân nhiều lắm.

- Sao em lại phải xin lỗi vì em cảm thấy không được khỏe chứ?

Em nghĩ em là người máy hay sao, ngốc ạ. Về nghỉ ngơi cho khỏe
đi, cuối tuần gặp lại anh nhớ cất cái bộ mặt mệt mỏi đó ở nhà nhé -
Anh vừa nói vừa bước sang phía bên kia mở cửa xe cho cô.

Vi khẽ cắn môi, tự hứa rằng sẽ không có một lần sau như thế

này nữa. Cô cần phải đối xử với Quân công bằng hơn, đúng như
những gì mà anh xứng đáng được hưởng. Chính cô đã quyết định
như thế trong chuyến về Việt Nam thăm bố năm xưa…

Vi cảm thấy như kiệt sức sau lễ tốt nghiệp.

Khi Quân đưa cô về đến nhà, cô dự định sẽ nằm ngủ một lát.

Nhưng không biết vì lý do gì, cô không sao ngủ được. Bất chấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.