anh sải bước đến bên cô, giật lấy chiếc túi cô đang cầm trên tay:
- Em có thời gian chứ? Anh cần nói chuyện với em một lát.
- Làm sao anh biết em ở đây mà tìm? - Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Anh đi theo em từ nhà… - Anh giải thích - Mà chuyện đó có gì
quan trọng đâu. Đi thôi, tìm một chỗ nào đó để ngồi nhé.
Không đợi cho cô kịp phản ứng, anh kéo tay cô bước ra phía cửa.
Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Dundas Square lung linh rực rỡ
với những bảng hiệu quảng cáo cao ngất trên nóc các tòa nhà. Trời
chập tối se lạnh, những đợt gió đầu thu khiến Vi bất chợt rùng
mình. Vi làm một cử chỉ như muốn lấy lại chiếc túi để tìm chiếc
khăn quàng cổ, nhưng rồi lại hạ tay xuống vì chợt nhớ ra lúc trưa
trời ấm, cô đã quên không mang theo khăn. “Biết ngay mà, cô ấy
vẫn chẳng bao giờ nhớ đem theo khăn, mũ, đến sức khỏe của mình
cũng không biết tự lo” - Anh khẽ lắc đầu khi nhận thấy cái rùng
mình của cô. Một tay vẫn nắm chặt tay cô như sợ buông ra cô sẽ chạy
trốn mất, còn tay kia lục tìm trong chiếc cặp máy tính đeo bên
mình, anh lôi ra một chiếc khăn lụa mỏng. Chiếc khăn này anh
mua cho cô trước hôm họ chia tay, nhưng sau đó anh đã không có cơ
hội đưa tặng. Vi ngỡ ngàng thấy anh kéo cô quay mặt lại, khẽ quấn
chiếc khăn vào cổ cho cô trong lúc một tay vẫn nắm chặt tay cô,
không nói một lời. Vi bối rối không biết phải phản ứng ra sao. Cô
rụt rè gỡ tay ra, quay mặt đi, mắt không dám nhìn anh. “Anh ấy vẫn
như thế, vẫn cứ dễ làm người ta cảm động bằng những cử chỉ nhỏ
nhặt. Không biết anh ấy còn nhớ lần đầu tiên đã quàng khăn cho
mình như thế nào không?” - Cô bối rối nghĩ thầm - “Tại sao
mình lại dễ dàng bị lung lay như thế, đáng lẽ không nên đi theo anh
ta mới phải” - Cô khẽ cắn môi, tự trách mình. Nhưng anh thì không
dễ dàng thay đổi mục tiêu của mình đến thế. Anh chộp lấy bàn tay